Vương Lăng Phong vượt qua hàng rào phòng thủ của đám bắt cóc, vừa xông vào trong đã nhìn thấy cảnh Hà Thiên Nhật bị kề dao vào cổ, ánh mắt lạnh lẽo nhiều thêm mười phần sát khí.
Phó Xuân cầm kiếm lao vào sau, trên lưỡi gươm vẫn còn dính máu.
Vương Lăng Phong vung tay, ra hiệu cho y dừng lại.
Hà Thiên Nhật mặc dù bị kề dao vào cổ nhưng khi nhìn thấy Vương Lăng Phong thì lập tức không còn sợ hãi.
Hắn nhìn y chằm chằm, không kìm được mà nở nụ cười: “Lăng Phong, huynh tới rồi.”
Ánh mắt chứa đầy sát khí của Vương Lăng Phong vừa đặt lên người Hà Thiên Nhật thì lập tức trở nên dịu dàng, y ôn nhu nở nụ cười trấn an: “Ta tới rồi, em đừng sợ.”
“Có huynh ở đây, ta không sợ.”
Tên áo đen kề dao vào cổ Hà Thiên Nhật nhìn thấy người đến là thái tử đương triều cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ngay cả việc thuộc hạ bị người của Vương Lăng Phong đánh trọng thương cũng không khiến gã chớp mắt lấy một cái.
Gã trấn tĩnh kề dao lên cổ hắn, gằn giọng đe dọa: “Đã mang tiền tới để chuộc người chưa?”
Vương Lăng Phong lập tức ra hiệu cho Phó Xuân cho người mang theo một xấp ngân phiếu tới: “Số tiền ngươi muốn đều ở đây.”
Mắt gã lập tức sáng lấp lánh, thế nhưng dao kề cổ Hà Thiên Nhật vẫn không hề buông lỏng.
Gã đá tên thuộc hạ ở bên cạnh, ra hiệu.
Tên thuộc hạ tiến tới nhận lấy ngân phiếu từ tay Phó Xuân.
Sau khi kiểm tra tất cả đều là ngân phiếu thật, mới gật đầu với lão đại nhà mình.
Tên áo đen cười lớn tiếng, vui vẻ rít một hơi: “Hôm nay quả là một ngày may mắn, không những kiếm được một món hời mà còn có trong tay thái tử điện hạ.
Tụi bây, còn không mau bắt lấy thái tử.”
“Có thái tử trong tay, còn sợ không kiếm được thêm tiền sao?”
Phó Xuân nhìn đám bắt cóc lồm cồm bò dậy, đến kiếm còn cầm không vững nhưng vẫn đánh chủ ý lên người chủ tử nhà mình thì không khỏi bật cười: “Đám nghịch tặc các ngươi, có biết các ngươi đang làm gì không?”
“Chúng tao đương nhiên biết, còn không phải đang kiếm tiền chắc.
Người đâu, mau bắt lấy thái tử.”
Sau đó, gã còn không quên hướng Vương Lăng Phong đe dọa: “Thái tử điện hạ, nếu như người dám phản kháng, vậy thì ta không chắc con dao này có làm hại đến công tử hay không đâu.”
“Lăng Phong, huynh đừng nghe hắn, huynh là thái tử, không thể để rơi vào tay bọn chúng được.” Hà Thiên Nhật đến lúc này mới sợ hãi.
Ngay cả khi hắn bị nhốt ở nơi này cả một ngày trời, hắn cũng không sợ hãi bằng lúc này.
Bởi vì đối với hắn, không có gì quan trọng bằng an toàn của Vương Lăng Phong, nếu như để y vì hắn mà bị thương, hắn thà để chính mình biến mất đi.
Thế nhưng, Vương Lăng Phong lại tự mình tiến đến vòng vây của đám bắt cóc, đưa tay chịu trói.
Lúc đó, y còn không quên an ủi hắn: “Bảo bối đừng sợ, sẽ không sao