Mọi chuyện chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, thời điểm Hà Văn Mộc mang theo người đuổi tới, cảnh tượng nhìn thấy chính là đứa nhỏ ngốc nhà mình ôm thái tử điện hạ trong lòng, nước mắt như mưa.
Hà Văn Mộc: “...”
“Hu hu, Lăng Phong, sao huynh ngốc vậy hu hu.”
Hà Văn Mộc: “...”
Thái tử điện hạ đây là dùng thân đỡ dao cho đứa con ngốc của ông?
Hà Thiên Nhật gào khóc thảm thiết, dù hai tay bị trói sau lưng nhưng vẫn dùng cả cơ thể nhỏ bé chắn trước mặt y.
Vương Lăng Phong sắc mặt trắng bệnh, đầu gối trên đùi hắn, vô cùng yếu ớt nở nụ cười: “Đừng khóc, em an toàn là ta yên tâm rồi.”
“Hu hu, huynh có đau không? Mau, người đâu, mau tìm thái y.”
Có người của Hà Văn Mộc giúp sức, đám bắt cóc rất nhanh bị chế ngự, duy chỉ có tên lão đại kia là nhanh chân chạy thoát mất.
Dây trói vừa được thái ra, Hà Thiên Nhật đã dùng hết sức ôm lấy Vương Lăng Phong: “Lăng Phong, huynh không được xảy ra chuyện gì đâu.”
Vương Lăng Phong ngả toàn bộ người vào lòng hắn, thấp giọng: “Ta không sao đâu.”
Hà Văn Mộc đứng từ xa nhìn hai người bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.
Thái tử người ta tình nguyện giúp con trai ông ta đỡ dao, vậy mà ông ta lại nghi ngờ tình cảm của y… càng nghĩ càng thấy mình giống ác quỷ chuyên đi phá uyên ương.
Hà Văn Mộc ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, Thiên Nhật, con mau buông thái tử ra để người của ngài ấy đưa ngài ấy về cung chữa trị.”
“Đúng, đúng! Phải đưa huynh về cung, Phó Xuân, mau, mau giúp ta đưa huynh ấy về cung.” Hà Thiên Nhật dùng hết sức bế bổng y lên, tính đưa cho Phó Xuân.
Ai ngờ, đến lúc này, người nhất quyết không chịu buông lại là Vương Lăng Phong.
Vương Lăng Phong yếu đuối dựa vào ngực Thiên Nhật, giọng có chút ủy khuất: “Ta vì đỡ dao cho em mà bị thương, em nỡ đẩy ta cho người khác sao? Đúng là không có lương tâm.”
Hà Thiên Nhật lắc đầu nguây nguẩy, khóe mắt vẫn còn đọng nước: “Không, ta không có!”
Phó Xuân nhìn cảnh này, sao có thể không hiểu ý định của chủ tử nhà mình.
Y lập tức đứng ra phía trước: “Chi bằng Thiên Nhật công tử đưa thái tử điện hạ hồi cung đi.”
“Hà tướng quân, chắc chuyện này người sẽ không phải đối đâu nhỉ.”
Hà Văn Mộc: “...”
Nuôi con lớn rồi.
Nhưng y vì hắn mới bị thương, ông ta dù không muốn cũng không thể đưa ra yêu cầu quá đáng.
Đến cuối cùng, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi mà đồng ý: “Con đưa thái tử hồi cung, đợi thái tử khỏe lại thì trở về phủ, ta có chuyện muốn nói với con.”
Trong mắt Hà Thiên Nhật lúc này chỉ có mỗi Vương Lăng Phong, được phụ thân đồng ý như vậy, hắn lập tức ôm y rời đi.
Hà Văn Mộc nhìn đứa con không thèm quay đầu nhìn mình một cái, nặng nề thở dài thêm một tiếng.
Đủ lông đủ cánh rồi! Quản không nổi nó nữa rồi!
Hà Chiến