Thứ phim cấm này, vẫn là sau khi Tô Yểu quen biết Quan Đình mới bắt đầu tiếp xúc.
Cũng không biết Quan Đình tìm được nguồn ở đâu, cô ấy luôn có thể đáp ứng nhu cầu của Tô Yểu kịp thời. Thời học đại học, hai người lúc rảnh rỗi không có gì làm, liền dựa vào gần nhau, nằm trong một ổ chăn cùng xem phim cấm. Sau khi Quan Đình quen bạn trai, cái hoạt động này mới có thể gác lại.
Tô Yểu độc thân đã lâu, nhìn thấy những ví dụ người kết giao rồi chia tay phân phân hợp hợp cũng nhiều, hơn nữa ngôn luận trên mạng lại cực đoan, cô nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy độc thân là tốt nhất, nên không có gợi lên ý niệm yêu đương gì đó.
Lại nói tiếp, đã rất lâu Quan Đình chưa gửi cho cô những thứ này, cố tình ở ngay lúc này...
Tô Yểu cắn răng, cô vốn định để quan hệ của mình với Lương Sở Uyên ổn định một chút, không cần bại lô bản tính quá nhanh, có thể rụt rè thêm một ngày liền thêm một ngày. Kết quả là bọn họ bên nhau còn chưa được một tháng, hình tượng của cô liền không còn chút nào, giống như cái bình thủy tinh, trong suốt đến đáng sợ.
"Nếu em nói, em chưa bao giờ xem mấy thứ kia, anh có tin không?"
Tô Yểu trộm nhìn từ khe hở ngón tay, thấy biểu tình của Lương Sở Uyên, thấy anh cười đến hào phóng bình tĩnh, lại cảm thấy chính mình có chút làm kiêu.
[Em nói anh liền tin. Nhưng anh cảm thấy, em xem mấy thứ này cũng rất bình thường, so với suy nghĩ trong lòng anh cũng không khác nhau nhiều lắm.]
"..." Tô Yểu bỏ tay xuống, "Sao anh luôn trêu chọc em vậy."
[bởi vì em đỏ mặt nhìn rất đáng yêu...Tô Yểu, em lại bỏ tay.]
Tô Yểu lại không che nữa, "Vậy thì sao? Bạn trai của em muốn xem, em còn có thể không để cho anh ấy xem sao?"
Hơn nữa, còn cách xa vạn dặm, Lương Sở Uyên cũng không ăn được, cô không sợ hãi.
Hầu kết Lương Sở Uyên lăn lộn, [Em lại ép anh phải đi vẽ tranh để bình tĩnh.]
Tô Yểu nghĩ đến cái gì đó, lỗ tai đều hồng thấu, "Anh đừng vẽ nữa, có nghe không?"
Hai ngày trước, nhìn thấy một bức tranh khỏa thân vẽ chính mình, phản ứng đầu tiên không phải đỏ mặt, mà là tức giận: "Anh có biết anh vẽ em béo hay không!"
Lương Sở Uyên kinh ngạc, [....Anh là vẽ dựa theo cảm xúc.]
"Mùa đông em mặc rất nhiều quần áo mà." Tô Yểu cảm thấy ủy khuất, "Anh ôm em mặc nhiều tầng quần áo như vậy, đương nhiên là mập mạp rồi."
[Vậy chờ anh trở về, em để anh sờ sờ bên trong, anh sẽ biết.]
Tô Yểu lại một lần nữa cảm thấy, có thể trắng trợn nghe được suy nghĩ trong lòng người khác, có đôi khi thật sự cảm thấy thẹn.
Mới vừa bị người phát hiện chính mình xem phim cấm, cô bất chấp tất cả, ra vẻ không sợ hỏi: "Vậy hiện tại anh cứng không?"
Ánh mắt Lương Sở Uyên trầm xuống, [cứng.]
Ngón tay Tô Yểu chuyển qua phím màu đỏ, hắc hắc cười nói: "Vậy anh tự mình giải quyết đi!"
Vừa dứt lời, trò