Nói là vẽ tranh khỏa thân, kỳ thật trên người phụ nữ còn che lại một miếng vải lụa.
Tô Yểu ngại chính là Lương Sở Uyên đem cô vẽ thành vòng eo đẫy đà, nhưng này thực sự không thể trách anh, thời điểm anh ôm cô, chỉ cảm thấy mềm mụp, giống như bông vậy.
Cách quần áo đều vuốt thoải mái như vậy, Lương Sở Uyên tà ác mà tưởng tượng qua vài lần dưới quần áo Tô Yểu, nhất định vuốt...càng thoải mái.
Số lần anh gọi video cho Tô Yểu cũng không nhiều, mỗi lần Tô Yểu đều thích nằm bò ra để nói chuyện, cô cảm thấy tư thế như vậy thoải mái. Nhưng anh lại bởi vậy mà chịu tra tấn, cô thật sự đã đánh giá cao sự tự chủ của anh. Anh là đàn ông, còn thích cô, thời điểm trước khi rời khỏi Ôn thành, anh vẫn luôn khắc chế tà niệm trong lòng--
Anh muốn đè cô xuống, ở trên giường vuốt ve cô, hôn cô, chiếm hữu cô, làm cho cô bất lực chỉ có thể ôm anh nhỏ giọng khóc nức nở, tùy theo mà chìm nổi.
Loại suy nghĩ này trước nay chưa từng có, thế cho nên mấy ngày nay anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sợ cô cảm thấy chính mình dơ bẩn không chịu nổi.
Thẳng đến đồng tử bị khiêu chiến thị giác lần thứ tư, đầu óc anh một hồi mờ mịt mà dùng đôi mắt biểu đạt suy nghĩ trong lòng của chính mình.
[Yểu Yểu, hình dáng ngực em thật xinh đẹp.]
Lúc ấy Tô Yểu lập tức đỏ mặt, cô che ngực lại, hô to một tiếng biến thái, kêu xong lại cười đến hoa chi loạn chiến, nói thẳng: "Lương Sở Uyên, em không nghĩ anh lại là loại người này!"
Lương Sở Uyên hơi khựng lại, anh là loại người gì anh không rõ lắm, dù sao cũng không phải là thánh nhân bên tai thanh tịnh vô dục vô cầu.
[Yểu Yểu, anh là bạn trai em.]
Ngụ ý rằng có suy nghĩ như vậy rất bình thường.
Lúc này Tô Yểu mới ngừng cười, "Em biết, chính là...Em cho rằng chúng ta còn phải tiến tới từ từ, anh hiểu ý em không?"
[Chính là em cũng phải rõ ràng, loại tiến tới theo trình tự này phải hình thành trên cơ sở em không nghe được suy nghĩ trong lòng anh.]
Nếu suy nghĩ trong lòng không bị nhìn thấu như vậy, anh có thể giả vờ rằng chính mình quân tử giống như tờ giấy trắng, nhìn cái gì cũng không nghĩ, cho dù trong lòng cũng nghĩ đến sắp điên rồi.
Tô Yểu sửng sốt, ngồi dậy, vui mừng nói: "Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta không ở cùng một chỗ."
[cho nên anh phải tự tìm niềm vui cho mình.]
Vì vậy Lương Sở Uyên quyết định vẽ tranh.
Đêm nay vạn dặm không mây, trăng rằm như lưỡi câu, sáng sủa sạch sẽ, Lương Sở Uyên thậm chí có thể nhìn thấy hình dạng của gió. Rạng sáng gió lạnh đến thấu xương, thổi qua cành khô lại ôn nhu giống như hôn môi, bóng dáng run rẩy yểu điệu mà chiếu trên bức họa, phủ lên "Tô Yểu" một tầng bóng đêm mông lung.
Trong tay Lương Sở Uyên nắm cây dương v*t sưng to dựng thẳng, anh suy nghĩ về Tô Yểu, vì thế nó liền trở nên lớn hơn.
Nếu có thể, anh sẽ dùng quy đầu đâm vào miệng huyệt kiều nộn kia, đi vào một chút, lại rút ra, mã mắt quét qua thịt viên màu đỏ, kéo ra một chút chỉ bạc, đem môi âm hộ no đủ nhiễm ướt, lúc này anh lại chậm rãi tiến vào huyệt động chật hẹp kia...
Lực đạo trong tay tăng lên,