Sinh nhật Tô Yểu vào ngày cuối cùng của tháng sáu. Trước đó một tháng, cô đã nộp đơn xin từ chức cho Điền Lệ Quân. Lúc này mặc kệ Điền Lệ Quân nói như thế nào cô cũng không có ý muốn ở lại.
Sau khi từ chức, cô không có việc gì một thân nhẹ nhàng, chờ Lương Sở Uyên có thời gian nghỉ sẽ cùng anh trở về Gia Thành. Vì muốn Mộc Vi cùng Tô Nguyên có chuẩn bị tâm lý, Lương Sở Uyên đưa cô đến dưới lầu liền không trực tiếp đi lên mà đánh xe đến khách sạn thuê phòng.
Tô Yểu kéo hành lý tiến vào thang máy, cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy cửa lớn nhà mình, âm thanh Mộc Vi sai sử Tô Nguyên truyền đến, vẫn là hương vị quen thuộc. Cô cười cười, cởi giày, đi chân trần vào nhà, "Ba mẹ, con về rồi."
Mộc Vi từ phòng bếp chạy ra, lại không nhìn Tô Yểu mà nhìn chằm chằm phía sau cô, "Người đâu? Không cùng nhau trở về sao?"
Tô Yểu tức giận nói: "Anh ấy đi khách sạn trước, tối nay lại qua đây." Âm thanh càng nói càng nhỏ, đều là do chột dạ.
Mộc Vi à một tiếng, lại hừ hừ nói: "Trong nhà cũng không phải không có phòng, mẹ và ba con đều đã đem thư phòng dọn dẹp sạch sẽ, ở khách sạn làm cái gì!"
Tô Yểu âm thầm chửi rủa, còn không phải sợ trong chốc lát ngài phát hỏa đem người đuổi đi sao...Cô hàm hồ mà gật đầu: "Vâng để nói sau đi mẹ, ba con đâu?"
"Còn đang ở thư phòng thu dọn sô pha với giường kìa."
"Nga." Tô Yểu liếm liếm đôi môi khô ráo, bỗng nhiên thân mật mà ôm cánh tay bà.
"Mẹ, con nói với mẹ chuyện này."
...
Tô Yểu nghĩ sau khi chính mình thừa nhận trộm hộ khẩu để kết hôn, Mộc Vi sẽ có phản ứng là nổi trận lôi đình, châm chọc mỉa mai hoặc là buồn không hé răng...Nhưng cô không có nghĩ đến bà lại bình tĩnh như bây giờ.
"À, chuyện này mẹ đã sớm biết."
Tô Yểu kinh ngạc, "A?"
"Con là con gái của mẹ, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra cái trò vặt vãnh này của con sao?" Mộc Vi liếc mắt nhìn cô, "Còn có, con cư nhiên dám mượn sức ba con làm chiến hữu, không biết ông ấy ở chỗ mẹ có bao nhiêu không đáng tin cậy sao?"
Tô Yểu: "..."
"Sau khi con lấy hộ khẩu không đến mấy ngày mẹ liền phát hiện, mẹ không trực tiếp truy cứu cũng là nể mặt mũi của chàng trai khăn quàng cổ kia thôi."
"Anh ấy ngầm tìm mẹ sao?"
Mộc Vi lắc đầu, "Lần trước mẹ nằm viện, đổi phòng bệnh còn không phải do cậu ta an bài sao? Người giúp mẹ, mẹ cũng không phải bạch nhãn lang --"
Mặt Tô Yểu lộ vẻ vui mừng, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe Mộc Vi nói: "Nhưng là không đại biểu cho mẹ không tức giận."
"Con gái của mẹ từ nhỏ đến lớn nghe lời như vậy, cư nhiên đến khi sắp ba mươi tuổi lại nổi lên tính phản nghịch! Con nói con lén lút kết hôn..." Mộc Vi chọc đầu cô, "Giống cái gì hả? Ngày thường mẹ dạy con như vậy sao?"
Tô Yểu bị đau liền tránh né, biết Mộc Vi ăn mềm không ăn cứng liền vội vàng ôm lấy bà, "Mẹ à, mẹ cũng đừng tức giận được không? Không phải mong muốn lớn nhất của mẹ là đem con gả ra ngoài sao? Bây giờ con gả đi rồi, mẹ hẳn là nên vui mừng mới phải."
Mày liễu của Mộc Vi dựng ngược, "Con còn dám nói!"
Tô Yểu lập tức làm động tác kéo khóa miệng, không dám nói tiếp nữa.
Mộc Vi tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, bà vẻ mặt hận sắt không thành thép, "Con chờ lát nữa liền dẫn cậu ta tới gặp mẹ."
Tô Yểu đem khóa kéo vô hình trên miệng mình kéo ra, "Cho nên ý mẹ là...Tiếp nhận sao?"
"Nghĩ tốt thật." Mộc Vi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, "Để cậu ta đến gặp mẹ trước, sau đó nói gì thì nói."
Vậy cũng coi như là bắt đầu tốt rồi. Tô Yểu hít một ngụm khí, bảo đảm nói: "Anh ấy tuyệt đối sẽ không làm mẹ thất vọng!"
Mộc Vi không dao động, "Nói trước thái độ của mẹ sẽ không quá tốt đâu, bảo cậu ta chuẩn bị sẵn sàng."
*
Tô Yểu đến khách sạn tìm Lương Sở Uyên, trên đường về nhà luôn miệng nói chuyện, cô rất khẩn trương, còn khẩn trương hơn so với Lương Sở Uyên. Trước khi vào thang máy, cô nhìn người đàn ông như giếng cổ không gợn sóng bên cạnh, có chút nhụt chí: "Sao anh không khẩn trương chút nào vậy?"
Lương Sở Uyên nắm tay cô, ấn nút thang máy, "Bởi vì anh chờ mongnhiều hơn là khẩn trương." Anh muốn đi xem nơi Tô yểu suy hoạt từ nhỏ, dung nhập hoàn toàn vào sinh hoạt của cô. Người nhà cũng tốt, bạn bè cũng tốt, cho dù là một cái giường một cái bàn, anh đều muốn nhìn một lần.
Khi anh nói những lời này, Tô Yểu còn chưa cảm thấy cái gì, nhưng chân chính làm cô xúc động chính là đáy mắt anh để lộ ra ôn nhu. Má cô ửng đỏ, siết chặt tay anh, "Mẹ em thật ra rất dễ nói chuyện, chính là tính tình tương đối thẳng thắn, nói chuyện trực tiếp, anh đừng để ý, nghe tai này ra tai kia là được."
Rât nhanh đã đến tầng tám, Lương Sở Uyên thấy cửa thang máy mở lắc lắc đầu, "Anh sẽ không để ý."
Yêu ai yêu cả đường đi.
Người