Tối muộn một chút, Lương Sở Uyên phải về khách sạn lại bị Mộc Vi ngăn cản.
"Trong nhà lại không phải không có phòng, sao lại phải lãng phí tiền?"
Hơn nữa, kể cả bà không muốn thừa nhận thì bọn họ cũng đã kết hôn, nào có đạo lý để con rể nhà mình ra khách sạn ở.
Lương Sở Uyên nghe xong không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, nhìn qua rất dễ nói chuyện, cũng không từ chối, rất nhanh liền đồng ý: "Vâng ạ."
Nhìn cậu ta cười đến nghe lời, Mộc Vi áp xuống tâm tư biệt nữu, bà giương tay, chỉ hướng thư phòng, "Ba Yểu Yểu đã chuẩn bị cho cậu --" lời nói hơi dừng lại, cô đột nhiên phản ứng lại, hai người trẻ tuổi đã là vợ chồng hợp pháp, bà không cho người ở khách sạn, lại để người đi ngủ thư phòng, hành vi này hình như cũng không tốt lắm.
Chỉ có thể nói, bà vẫn chưa thể tiêu hóa được sự thật con gái trở thành người đã kết hôn.
"Thôi, cậu cùng Yểu Yểu ở một phòng đi, giường trong thư phòng kia quá nhỏ, vóc dáng cậu như vậy phỏng chừng cũng sẽ không thoải mái."
Lương Sở Uyên cùng Tô Yểu liếc nhau, biết nghe lời gật gật đầu.
Thoạt nhìn có vẻ nghe lời vô cùng.
Trong lòng Mộc Vi rốt cuộc thoải mái hơn một chút.
Hành lý còn ở trong khách sạn, Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên đi lấy. Khi ra khỏi thang máy không thể nhịn được nữa, hai người thay đổi phương hướng đi về phía thang bộ, nhão nhão dính dính mà hôn môi lẫn nhau.
Sau một lúc lâu, Tô Yểu có chút khó thở: "Mẹ em chắc chắn là mềm lòng!"
Thân thể hai người dán chặt, ánh sáng duy nhất đến từ đồng tử của đối phương sáng lấp lánh, Lương Sở Uyên dùng lòng bàn tay xoa xoa cánh môi cô, "Cao hứng như vậy sao?"
Cô dùng sức gật đầu, "Bởi vì vô cùng không dễ dàng."
Nhà cô là điển hình của từ phụ nghiêm mẫu (*). Từ nhỏ Mộc Vi đã đặt ra cho cô tiêu chuẩn rất cao, học tập phải nghiêm túc, chơi đùa phải khắc chế, ngay cả lớp học thêm cũng chưa từng nghỉ. Chính là lên đại học, Mộc Vi cũng không cho phép cô chậm trễ, lâu lâu liền đến thăm cô, đưa đồ ăn thuận tiện lại khảo sát sinh hoạt tình cảm của cô-- Mộc Vi đối với cô cực kỳ để bụng, cho nên đối với một nửa kia của cô tiêu chuẩn chỉ có cao chứ không thấp.
Trước đó Lương Sở Uyên không thể nói chuyện, cô còn buồn bực một thời gian thật dài; thật vất vả Lương Sở Uyên mới có thể nói lại được, cố tình hai người lại náo loạn lãnh chứng trước mới thông báo. Này quả thực chính là khiêu chiến quyền uy của Mộc Vi, Tô Yểu nơm nớp lo sợ, hạ quyết tâm thật lớn mới dám đối mặt.
May mắn, Mộc Vi cũng không quá mức bài xích Lương Sở Uyên, thậm chí nguyện ý tiếp thu.
Cô đã thập phần thỏa mãn.
Lương Sở Uyên cảm thấy cô hơi ngốc lại cảm thấy cô tri kỷ. Tâm ngứa khó nhịn, anh nhéo cằm cô lại là một nụ hôn dài. Hai mảnh cánh môi khó phân ra, ở dưới hàng hiên yên tĩnh tạo ra tiếng vang ái muội.
Cách một cánh cửa, có mấy người đang đợi thang máy có thời gian rảnh rỗi liền tán chuyện, âm thanh đối thoại lúc cao