Rốt cuộc Tô Yểu cũng mang Lương Sở Uyên đi Yên Vũ lâu ăn bát bảo chung.
Lúc này người đối diện thay đổi, cô ăn uống thoải mái, cái bụng cũng căng lên, khi rời khỏi tiệm cơm eo đều cong lên.
Lương Sở Uyên mua cho cô viên thuốc tiêu hóa, nhìn cô uống xong, hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Tô Yểu lười biếng mà dựa vào anh, "Ân, tốt hơn rồi."
"Chúng ta đi bộ một lát đi, như vậy dễ tiêu hóa."
Tô Yểu tuy là gật đầu, trước sau vẫn lười nhác. Lương Sở Uyên bất đắc dĩ mà vỗ vỗ đầu cô, nắm tay cô đi về phía trước. Đêm nay thời tiết rất đẹp, gió thổi nhè nhẹ, bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng ở trên cùng bọn họ tản bộ, mảnh khảnh một đạo câu, ngân bạch thanh u.
"Yểu Yểu."
Tô Yểu ngáp một cái, "Ân?"
"Mệt sao?"
"Có chút. Làm sao vậy?"
Lương Sở Uyên không nói chuyện, Tô Yểu liền dừng lại, đi nhìn đôi mắt anh. Đại khái là suy nghĩ phức tạp, thanh âm bên tai có chút rối loạn, Tô Yểu sau khi nghe xong, thất thần mà cúi thấp đầu.
Cặp mắt kia nói đến chuyện hôm nay cô gặp bạn học ở Lục Đảo, anh cố ý chỉ hai câu đối thoại của các cô, cuối cùng hỏi cô có nghĩ muốn một cái hôn lễ hay không.
Có muốn một cái hôn lễ?
Đáp án không thể nghi ngờ là có.
Lần này kết hôn vô cùng vội vàng, trừ việc trong ngăn tủ có thêm hai tờ hôn thú, so với sinh hoạt trước kia của bọn họ cũng không có gì khác biệt.
Có đôi khi cô thậm chí đều chưa thể thích ứng tốt với thân phận người đã kết hôn này, buột miệng thốt ra chính là "bạn trai tôi", hiếm khi nói "ông xã tôi". Lần này trở về Gia Thành, cô mới có cảm giác chân thật một chút, từ từ quen bọn họ đã trở thành quan hệ vợ chồng, giới thiệu với bạn học ngày xưa về Lương Sở Uyên, lúc này mới không có biệt nữu như trước đó.
Nhưng trừ bỏ những cái này, hình như còn thiếu cái gì đó.
Được người nhắc nhở, cô ngộ đạo.
Là nghi thức.
Cô vẫn luôn là người thực tế, thích theo đuổi những đồ vật đẹp đẽ bên ngoài. Quần áo đẹp, giày đẹp, trang sức tinh xảo, người nhà chúc phúc...Nhiều vô số tập trung ở cùng một ngày, cô biến thành cô dâu xinh đẹp nhất, mà Lương Sở Uyên chính là chú rể tới cười cô.
Đây thật là một việc vô cùng đáng giá trải qua. Tô Yểu nghĩ.
Hồi lâu không nghe được tiếng trả lời, Lương Sở Uyên biết suy nghĩ của mình có chút dư thừa.
Sao có thể không muốn chứ?
Anh nhẹ nhàng nhéo lên gương mặt Tô Yểu, "Anh biết đáp