Bầu trời Chí Tôn thành hôm nay lại có chút ảm đạm, lẫn trong không khí có thể ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng, không khí trong Chí TÔn thành lúc này cực kỳ khẩn trương.
Võ Đại Thương ban ra Chí Tôn lệnh.
Cả Chí Tôn thành lúc này đều trở nên náo loạn, khắp nơi có thể thấy từng tốp người chia ra vào nhà dân lục soát.
Thỉnh thoảng có bóng người lướt trên không trung, có lẽ bọn họ chính là những cao thủ Linh Vương trở nên vì món hời phần thưởng do Chí Tôn lệnh mà đến.
Phần thưởng Chí Tôn lệnh là 5000 Trung Phẩm Linh Thạch, 1 thanh bảo kiếm Thượng Phẩm, 1 lọ linh đan gồm 10 viên Tăng Linh Hoàn, đều là linh đan Thượng Phẩm.
Ngoài ra còn có một bản vũ kỹ Thượng Giai Lãng Kinh Âm âm hệ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Độc Nhĩ Kha ngồi xếp bằng liệu thương, gần đó có một cái bàn, trên bàn bày đủ tô chén đĩa hũ rượu, đó là thức ăn mà Chương Thiết Lâm đặc biệt căn dặn người khác làm cho hắn.
Hắn vừa nãy đã một mạch chén hết, bây giờ đóng cửa vận chuyển Âm Dương Độc Công liệu thương trên ngực.
Cả buổi chiều này hắn lo công việc mai táng chu đáo cho phụ nhân kia, sau đó lại tiếp chuyện Chương Tiết Lâm và làm quen một ít người thân của Chương Thiết Lâm, bây giờ có chút mệt mỏi.
Vết thương trên ngực cũng được người võ quán băng bó sạch sẽ, người võ quán cũng nhiệt tình bôi thuốc trị ngoại thương cho hắn.
Đặc biệt người nhiệt tình nhất với hắn không ngờ lại là trung niên nam tử Hồng tổng quản.
Người này tên thật là Hồng Thất, năm nay 49 tuổi.
Hắn làm tổng quản cho Chương Dương võ quán được 5 năm trước.
Tính tình cẩn thận, chu đáo, làm việc chăm chỉ, lại rất tỉ mỉ cho nên rất được Chương Thiết Lâm tin tưởng, mọi việc lớn nhỏ trong võ quán hầu như đều do hắn lo hết.
Tinh thần cực độ tập trung, Độc Nhĩ Kha vận chuyển Âm Dương Độc Công vừa đưa tới miệng vết thương để phục hồi vừa vận chuyển vòng tuần hoàn để tu luyện.
Hắn lúc này vẫn luôn tìm cảm giác đột phá, lần trước hắn ở khách điếm đã cảm giác được một lần rồi nhưng mà sau đó lại biến mất.
Độc Nhĩ Kha đột nhiên dùng Xuyên Tâm nhãn xem qua kinh mạch của mình xem có bị tổn thương hay không? Có chỗ nào bất thường hay không? Qua một hồi hắn rốt cuộc cũng thở phào, kinh mạch vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng khi hắn vừa thở phào một hơi thì lỗ tai hơi rung lên, ngọn nén heo hắt cũng phớt lên một cái, Độc Nhĩ Kha mở mắt, hai mắt hơi híp lại nhìn về phía ngoài phòng.
Nếu vừa rồi hắn cảm giác không lầm thì có người vọt qua, tiếng bước chân rất nhỏ nhưng mà hắn vẫn nghe được, tốc độ người này rất nhanh khiến cho gió lùa vào gầm cửa làm ngọn nến hơi lay động.
- Lúc này tính ra mọi người đều đã ngủ, người này đêm khuya làm ra hành động như vậy khẳng định có dụng tâm không tốt.
Trong lòng nhủ một câu, Độc Nhĩ Kha dựng người đứng dậy, phất tay một cái, ngọn nến tắt ngúm, còn hắn nhoáng lên đã lặng lẽ vọt ra khỏi cửa sổ, cả người nhẹ như thỏ phóng về hướng bóng người kia.
- Vù!
Trong đêm khuya đen tối, một bóng người nhẹ nhàng xuyên qua tàng cây, luồn qua nhiều ngõ ngách tới tốc độ thật nhanh hướng về một căn phòng nằm khá tách biệt với những phòng khác.
Căn phòng này Độc Nhĩ Kha cũng biết, đó chính là phòng của Chương Thiết Lâm.
Căn phòng này trong đêm khuya vô cùng bắt mắt bởi vì những phòng khác đều tắt đèn, nhưng trong phòng này vẫn để ánh nến mờ mờ.
Bóng đen kia rất nhanh áp sát vách tường, bước chân chậm rãi, nhẹ như thỏ men theo vách tường dần đi tới cửa sổ.
Hắn từ trong ngực rút ra một cái ống trúc, sau đó ngón trỏ tẩm nước bọt đục một cái lỗ giấy trên cửa sổ, sau đó luồn ống trúc vào thổi một cái.
Làm xong cả thảy, hắn nhẹ nhàng bật người lên cao, cả người treo trên thanh xà gỗ mái hiên.
- Tên này muốn làm gì?
Độc Nhĩ Kha chưa nhìn thấy hành động lúc trước của hắn, chỉ nhìn thấy hắn bật người lên xà gỗ, không khỏi híp mắt nghĩ.
Chỗ hắn lúc này là một chậu cây cảnh khá lớn, phía trước chậu cây là một giá vũ khí, chỗ này cũng là sân tập võ hàng ngày của Chương Thiết Lâm.
Độc Nhĩ Kha vô cùng cẩn thận, hắn dùng Liễm Tức Thuật thu liễm khí tức của mình tới mức thấp nhất.
Độc Nhĩ Kha không phải chờ lâu, chưa đầy nửa khắc sau hắn lại thấy tên kia hành động.
Chỉ thấy bóng đen từ trên xà ngang đáp xuống đất, sau đó rón rét đi tới trước cửa Chương Thiết Lâm, nhìn trái nhìn phải một lần, không có ai sau đó trong tay xuất hiện một thanh đao mỏng, đưa lưỡi đao luồn vào trong, gẩy gẩy mấy cái, một lát sau cánh cửa mở ra.
Bóng đen vọt nhanh vào phòng.
Độc Nhĩ Kha cũng theo đó nhanh chóng tiến lại gần.
- Chát, roẹt!
Bỗng nhiên từ bên trong truyền ra tiếng đánh nhau, đầu tiên giống như có người mạnh mẽ dùng nhục chưởng đánh lên kim khí, tiếp đó là tiếng kim khí chém lên người nào đó.
Sau đó Độc Nhĩ Kha mắt mở lớn, hắn nhìn thấy máu tươi bắn lên cửa sổ.
Độc Nhĩ Kha không