- Tiểu Khung! Cái tên này để cho lão tặc Lương Đống ngươi gọi sao? Ngày xưa khi ngươi giết cha ta, khiến cho ta nhà tan cửa nát, mẹ ta vì thương xót mà ngã bệnh qua đời.
Ngươi ôm Tứ Đại Thượng Kinh chạy trốn tới đây ngủ ngon lành, lại còn mở võ quán.
Một mình tiêu diêu tự tại, cơm ấm áo êm.
Nếu không phải ngày đó ta vô tình nhìn thấy Tuyết nhi thì sao biết ngươi trốn ở đây.
Cũng may ông trời thương xót cho ta hôm nay gặp được ngươi.
Vương Khung quát lên, giọng nói đầy vẻ chua xót và oán hận.
- Tiểu Khung, không phải như cháu nghĩ đâu.
Ngày đó là do cha cháu định chiếm đoạt cuốn kinh này mà ra tay với ta, ta trong lúc phòng vệ trong lúc vô tình mà lạm sát Vương Bát đại ca.
Lương Đống và Vương Bát ngày xưa là bằng hữu tốt của nhau, trong một lần vô tình, hai người khi tới Dung Lăng đế quốc, trong một hang động ở ngọn núi Thiên Tân phát hiện một cái xác khô, hai người từ trên nhẫn trữ vật trên người mà tìm được một ít nhu yếu phẩm và linh thạch.
Trong đó quý giá nhất chính là quyển thứ 3 Tứ Đại Thượng Kinh.
Nghe nói Tứ Đại Thượng Kinh có 4 quyển.
Quyển của họ là quyển thứ ba.
Theo như giới thiệu thì bốn cuốn này quyển đầu là một bộ công pháp thượng giai đỉnh cấp.
Quyển thứ hai thì có chứa hai bộ vũ kỹ Kiếm pháp và Đao pháp Thượng Giai.
Quyển thứ ba này giới thiệu về kinh mạch và điểm pháp ( Phương pháp điểm huyệt ).
Quyển thứ tư nghe nói là lý luận cấp cao hơn về những vũ kỹ công pháp ba quyển trước, từ đó làm ra một số dự đoán cũng đưa ra biện pháp giải quyết.
Người sáng tạo ra bốn quyển kinh này khi đó đưa ra một số phương pháp có thể thăng cấp những vũ kỹ công pháp trong ba quyển trước.
Nếu nói như vậy thì nó có thể trở thành vũ kỹ công pháp đỉnh giai.
Cái này mới là cái chết người của bốn quyển kinh này, tuy rằng ít người biết về nó, nhưng mà cũng không phải là không có.
Một khi chuyện này truyền ra ngoài thì có biết bao nhiêu người điên cuồng chứ?
- Lão tặc, đừng ngụy biện, ngươi phản bội bằng hữu thân nhất của mình, chiếm đoạt cuốn kinh một mình, gây ra cho gia đình ra không biết bao đau thương.
Ta cho ngươi một cơ hội cứu những người kia, giao cuốn kinh ra đây.
Vương Khung bất chấp Lương Đống giải thích gằn giọng nói.
Vừa nói sát khí trên người hắn tràn ra, linh lực cũng tỏa ra khiến không khí trở nên ba động, ánh đao lấp lóe.
- Quyển kinh không ở chỗ ta! Tiểu Khung ta…
Lương Đống ngập ngừng nói, ánh mắt hơi lóe lên.
- Ta đã nói, không được gọi ta là Tiểu Khung.
Lão tặc.
Vương Khung hét lên.
- Tiểu Khung…ta!
- Lão tặc, chết đi!
Vương Khung giận dữ, cả người bộn nhào tới Lương Đống, đại đao trong tay vung lên, chém thẳng lên đầu hắn.
Lương Đống biến sắc, ho khụ một tiếng, miệng phun ra một búng máu, mạnh mẽ cắn răng giống như làm ra quyết định gì đó, chợt khí tức trên người tràn ra, linh lực cuồng bạo bao phủ bàn tay, sau đó tụ tập vào một ngón tay, ngón tay điểm ra một cái, một dòng linh lực từ ngón tay bắn thẳng tới ngực Vương Khung.
- Ngươi đã không muốn ta sống vậy thì chết cùng đi, ân oán chúng ta giải quyết tại đây.
Lương Đống quát lên.
Vương Khung đang bay tới, vừa cảm thấy khi tức trên người Lương Đống cảm thấy không ổn, hắn không chút do dự hoành đao trước ngực đỡ lấy một chỉ kia.
- Ầm!
Lực đạo quá manh, cả người Vương Khung bắn ra ngoài cửa, cánh cửa vỡ nát, chỗ hắn đáp xuống lại ngay cạnh Độc Nhĩ Kha.
Khi vừa ngã xuống Vương Bát cũng kịp nhìn thấy Độc Nhĩ Kha, khuôn mặt vặn vẹo lại hiện lên chút ngạc nhiên.
Độc Nhĩ Kha biết không ổn, hắn cũng không trốn nữa, hắn lùi lại hai thước, ôm tay đứng nhìn.
- Khụ, khụ!
Lương Đống ho sặc sụa bước ra ngoài, khi ra ngoài thì khói bụi cũng tan, hắn đưa mắt nhìn lại thì thấy Độc Nhĩ Kha đang khoanh tay đứng nhìn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
- Hàn Kha huynh đệ! Ngươi sao lại ở đây?
- Ngươi tại sao không bị trúng độc.
Người nói lời này là Vương Khung.
Hắn từ mặt đất bò dậy, tuy rằng nói lời này nhưng mà ánh mắt nhìn thẳng Lương Đống.
Nhìn ra chiêu vừa rồi hắn cũng không bị thương, chỉ là thanh đao trong tay hắn bị lõm một chỗ sâu, nhưng mà rốt cuộc cũng không thủng.
Có thể thấy rằng thanh đại đao này ít nhất là vũ khi Trung Phẩm.
Độc Nhĩ Kha nhún vai, nói:
- Ta nào có biết.
Hắn nói lời này còn có hàm ý là độc Mê Ảnh Tán VƯơng Khung hạ lúc bữa tối hắn cũng không phát hiện ra, chỉ là người tu luyện độc công như hắn thì độc dược lại như bổ dược.
Nhưng lời này lại khiến cho Vương Khung hiểu lầm, hắn hiểu lầm rằng thức ăn đưa tới cho Độc Nhĩ Kha hắn vẫn chưa ăn.
Độc Nhĩ Kha là người duy nhất không ra ngoài ăn bởi vì hắn bị thương nặng cho nên Vương Khung mới tự mình đưa đồ ăn tới tận nơi.
Lại cực kỳ nhiệt tình.
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Vương Khung cũng không để Độc Nhĩ Kha vào mắt, lạnh giọng nói:
- Đây là ân oán giữa ta và hắn, tốt nhất ngươi không nên nhúng tay vào.
Nếu không đừng trách ta.
Độc Nhĩ Kha chỉ nhún vai, không nói gì.
Vương Khung híp mắt, vẻ mặt trở nên dữ tợn quay sang Lương Đống càng ngày càng yếu ớt quát:
- Lão tặc kia, thời gian của ngươi không còn nhiều, khôn hồn thì giao thứ ta cần ra, nếu không…kết quả ngươi tự biết rồi đó.
Lương Đống lại ho ra một búng máu, sắc mặt trở nên tái mét, hắn nhăn nhó nhìn Độc Nhĩ Kha với ánh mắt cầu khẩn nói:
- Hàn Kha huynh đệ, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?
Độc Nhĩ