Xa phía sau Độc Nhĩ Kha chừng ba dặm, trên mặt đất có mười mấy gốc cây cổ thụ nằm rạp xuống, tất cả đều quay ra phía ngoài để lộ ra một khoảng đất trống, nơi khoảng đất trống có mười ba người đang đứng vẻ mặt có chút sầu muộn.
Hiển nhiên những cây cổ thụ bị đốn ngã kia là do họ làm.
Lý do họ sầu muộn thì có nhiều.
Họ đã truy sát Huyết Tu La Hàn Kha hơn hai ngày mà không có tin tức gì, lại không thể tìm được dấu vết của hắn, cứ như hắn biến mất trong rừng già vậy.
Thứ hai họ càng ngày càng vào sâu trong U Minh Sâm lâm và đã bắt đầu đụng phải những ma thú cường đại, có cả cấp sáu, cấp bảy.
Tuy họ không hề quên biết nhau nhưng mà cùng ngầm đạt được hiệp nghị với nhau.
Gặp ma thú cấp sáu thì họ cùng nhau hợp lúc giết chết nó.
Còn gặp ma thú cấp bảy thì chỉ còn cách trốn chạy.
Mười ba người không phải là ít, nếu hợp sức lại thì cũng có thể thoát thân, khiến cho ma thú cấp bảy cũng phải kiêng kỵ.
Chúng ta có lẽ nên trở về thôi.
Nếu tiếp tục dấn sâu hơn thì không biết sẽ có bao nhiêu ma thú cường đại đang chờ chúng ta.
Một tên trung niên bốn lăm bốn sáu tuổi có vẻ sốt ruột đề nghị.
Những người khác cũng gật đầu, rồi ánh mắt họ nhìn về phía trước một lúc rồi cảm khái.
Đúng lúc đang định quay đi thì có mấy tiếng thú rống vang lên, mấy người không tự chủ đều dừng lại, mắt mắt nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên cùng một ý nghĩ:
- Huyết Tu La Hàn Kha.
Mọi người đồng thành thốt lên, sau đó tất cả đều như một thi triển thân pháp phóng về phía tiếng kêu một cách nhanh nhất.
Lúc này Độc Nhĩ Kha cũng đã cách chỗ hốc cây một dặm, hắn đã thoát khỏi nguy hiểm do những ma thú nguy hiểm gây ra.
Độc Nhĩ Kha cũng đã nhảy ra khỏi lưng của Tiểu Lang xuống đi bộ, hắn không dám hành động quá lộ liễu bởi vì lúc này hắn đã ở sâu trong rừng, nếu cứ lộ liễu thì rất có thể sẽ chọc giận nhiều ma thú cường đại, lại nói bây giờ hắn đã xâm nhập địa bàn của một số ma thú, nếu không cẩn thận để nó phát hiện ra thì gay go to.
Với lại vết thương của hắn cũng nên tìm một nơi để điều dưỡng.
xương bàn tay phải còn chưa có lành hẳn, Độc Nhĩ Kha phỏng đoán muốn lành hẳn thì ít nhất phải mất ba ngày nữa thì mới được.
Một người một lang cứ thong thả bước đi, Tiểu Lang thì cái mũi liên tục hít hít ngửi ngửi đề phòng có nguy hiểm.
Hai người bọn họ cũng không biết có mười ba người đang đuổi phía sau mình, nguy hiểm càng ngày càng tới gần.
Nhưng mà chết tiệt hơn là nhưng người này quá lộ liễu nên đã chọc giận nhiều ma thú khiến cho một số ma thú giận dữ đuổi theo, nhưng theo thời gian lại có một hai con ma thú nhập đoàn giận dữ đuổi theo.
…
Tất cả điều này Độc Nhĩ Kha và Tiểu Lang đều không biết.
Một khắc thời gian sau, mười ba người cũng đã chạy tới hiện trường nơi Mộ Cung lão nhân nằm xuống.
Dưới ánh trăng lờ mờ họ vẫn dễ dàng nhận ra hiện trường bởi vì chỗ này là một khoảng đất trống trải, lại có mùi máu tươi.
Một lão phụ nhân thấy vậy thì lấy ra hai viên Dạ Minh Châu ra ném xuống đất, nhất thời tất cả hoàn cảnh trước mắt đều đập vào mắt bọn họ, phía trước bọn họ không có gi khác người một thứ, thứ này chỉ là một bộ xương trắng và một ít mảnh y phục màu lam rải rác trên mặt đất mà thôi.
Những người này nhìn thấy vậy thì trong đầu đều nổi lên một ý nghĩ, sau đó cùng quay đầu nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Họ tất nhiên nhận ra y phục của người này, đây không phải là lão già lam y đi trước sao? Bọn họ đều biết lão già này có tu vi gì? Lăng không phi hành đó là khái niệm gì? Chỉ có Linh Vương mới có thể lăng không phi hành à! Vậy mà lúc này lão già này chỉ còn lại một bộ xương trắng, chết không toàn thây.
- Là Huyết Tu La Hàn Kha giết chết vị tiền bối này sao?
Một người nghi vấn hỏi.
Lời này vừa nói ra nhất thời không khí trở nên oanh động, những người này đều vô thức nhìn về phía ngón tay của bộ xương trắng.
Trống trơn, tất cả đều có được đáp án trong lòng càng thêm kinh sợ, một số người đã bắt đầu có thối ý.
Một lão phụ nhân tu vi Linh Tôn Thượng Giai thấy vậy thì nói:
Các vị không cần phải sợ, giết một Linh Vương không phải đơn giản, ta nghĩ ít nhất người kia phải bị trọng thương, nếu lúc này chúng ta truy sát thì cơ hội giết chết hắn sẽ tăng lên rất nhiều, cơ hội giành được vật ấy cũng tăng lên nhiều.
Với lại nếu chúng ta hợp lực lại thì cho dù một Linh Vương không phải không có sức đánh một trận.
Những người nghe vậy thì những lo lắng biến mất sạch, thay vào đó là là sự tham lam trỗi dậy, phải đấy, nếu lúc này nhân lúc Huyết Tu La Hàn Kha bị thương mà lấy mạng hắn thì không thể không thể.
Một người trong đó thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, cả người trở nên phấn chấn kích động hô lên:
- Mọi người, nhanh đuổi theo, nhân lúc Huyết Tu La Hàn Kha bị thương lấy mạng hắn.
- Hống.
- Grao.
Đúng lúc này có vô số tiếng rống vang lên, ngay sau đó ngay cả mặt đất cũng rung lên, những người này sắc mặt đều kịch biến.
- Không ổn, mọi người nhanh lên, mau thoát khỏi đây.
- Đúng là bám dai như đỉa.
Những người khác thấy vậy thì chửi rủa một câu sau đó cả người phóng đi, những người khác cũng không dám chậm trễ phóng đi.
….
Độc Nhĩ Kha bộ pháp vẫn từ từ bước đi, dọc đường hắn vừa suy nghĩ tính toán đường kinh mạch thứ hai của Âm Dương Độc Công, tay cầm Dạ Minh vừa soi rõ đường đi vừa thu thập linh thảo, vào sâu trong rừng có khác, Độc Nhĩ Kha dọc đường thu được khá nhiều linh thảo, đều là một số loại khá quý, có rất nhiều linh thảo Trung Phẩm.
Trong đó có một số có trong độc đơn trong Âm Dương Độc Công dùng để luyện chế một loại độc tán có tên là Thất Linh Tán.
Lúc này nơi nào hắn đi qua là nơi đó như mặt trời giữa đêm đen trong thật nhức mắt.
Mặc dù Độc Nhĩ Kha biết làm vậy nguy hiểm nhưng mà hắn vẫn làm vậy, hắn vẫn có tự tin bằng vào tốc độ của