Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng

Sóng gió nổi lên


trước sau

"Bảo bối, em muốn anh trừng trị bọn chúng không?"

"Dạ, không cần đâu."

Coi như là gặp phải chuyện xui xẻo đi, còn Ôn Hạo thì từ nay coi như là không ai nợ ai. Những ngày ở Ôn gia Thời Ninh cũng cũng cảm nhận được anh có khác đi, chẳng qua cô không muốn nói ra mà thôi.

"Có điều đã mất công đi lại không mua được đồ..."

Cô thầm tiếc nuối.

"Được rồi, anh sẽ sai người đi mua."

Thời Ninh gật đầu nhìn anh, thực ra cô đã muốn nhờ anh giúp mình một chuyện, vì mới ở cùng anh có vài ngày nên cô cũng chưa tiện nói ra.

"Dạ, em có chuyện này muốn nhờ anh giúp..."

"Bảo bối, em cứ nói đi."

"Thực ra...trong khoảng thời gian ở Ôn gia, em đã cảm thấy Ôn Hạo có chút khác rồi. Em muốn gặp ba mẹ em nhưng anh ấy luôn lấy cớ, sau đó em có gọi điện thoại thì máy luôn báo bận."

"Ý em là...anh ta không cho em gặp ba mẹ?''

Thời Ninh gật đầu, sau chuyện ngày hôm nay thì cô đã tin tưởng Nam Huyền Dạ, không muốn giấu giếm anh nữa.

"Hừm..."

Cha mẹ của bảo bối lúc trước từng biết anh, mà mối quan hệ giữa anh và bọn họ cũng không tốt. Anh từng lấy bọn họ ra để uy hiếp cô, có điều bây giờ cô bị mất trí nhớ nên hoàn toàn không biết gì cả, nhưng trong chuyện này linh tính của anh lại mách bảo có gì đó rất kì lạ.

Bắt gặp dáng vẻ trầm tư của anh, Thời Ninh nghĩ rằng có phải anh sẽ thấy cô phiền phức lắm không, thế là e dè lên tiếng

"Dạ, có phải anh đang cảm thấy em rất phiền hay không...đến ba mẹ của mình mà cũng phải nhờ đến anh."

Nam Huyền Dạ khôi phục lại ánh mắt dịu dàng cưng chiều cô như ban đầu

"Bảo bối của anh làm sao có thể phiền được? Anh còn thấy vui vì em đã nói cho anh biết, điều đó chứng tỏ là em đã tin tưởng anh."

Bàn tay anh lại nhẹ vuốt tóc cô. Từ sau tai nạn anh đã chẳng thể nào ở bên cô được, không biết cô đã phải chịu thiệt thòi gì nữa.

Thời Ninh hít mũi một cái, cảm động dụi dụi vào lòng anh, trong giọng nói còn hơi nghèn nghẹn

"Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"

"Bởi vì anh yêu em."

Nam Huyền Dạ trả lời ngay không cần suy nghĩ.

Cô úp mặt vào trong lòng anh, nghĩ lại thì ngoài Ôn Hạo ra cô chưa từng thích ai và cũng chưa trải qua một mối tình trọn vẹn đúng nghĩa nào. Nam Huyền Dạ là người đầu tiên đem đến tình yêu mãnh liệt tựa sóng thần mà cũng dịu dàng như nước đối với cô.

"Bảo bối, anh sẽ tìm cách liên lạc với ba mẹ em."

Anh hôn vào trán cô cưng chiều.

"Vâng."

Bầu không khí trong xe đang ngọt ngào bỗng chốc bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Nam Huyền Dạ.

"Alo."

Anh nghe máy, giọng nói

trầm xuống.

Sau khi nghe xong, sắc mặt anh càng lạnh hơn, Thời Ninh nhạy cảm nhận ra

"Có chuyện gì vậy?"

Anh vuốt tóc cô

"Không có gì, anh đưa em về Nam gia nhé."

Thời Ninh "Vâng..."

Thực ra cô muốn đi cùng anh, nhưng lại nghĩ mình chẳng giúp được gì.

Xe dừng lại ở Nam gia như cũ, Nam Huyền Dạ không quên dặn dò Ngô quản gia để mắt đến cô.

Sau đó anh hôn vào trán cô một cái rồi mới lên xe rời đi. Thời Ninh đứng bên cạnh Ngô quản gia nhìn cho đến khi chiếc xe của anh đi khuất mới vào trong ngôi biệt thự.

"Thời tiểu thư, cô đừng lo. Lão đại sẽ về ngay thôi."

Ngô quản gia lên tiếng.

Cô phát hiện mình vốn chẳng biết gì về anh cả, người hầu trong ngôi biệt thự này thì ai nấy sắc mặt đều lạnh nhạt, không hề nói một câu nào. Còn Ngô quản gia cô cảm thấy ông ấy bề ngoài ôn tồn hòa nhã, nhưng lại là người khó đoán.

Thế nên Thời Ninh mà thắc mắc thì ông ấy có lẽ cũng không nói thật.

"Ngô quản gia. Tôi muốn ra ngoài hóng gió một lát được không?"

Ngô quản gia suy nghĩ giây lát mới đồng ý

"Được chứ Thời tiểu thư, tôi sẽ bảo mấy người hầu đi cùng cô."

Nói là người hầu nhưng chỉ có một cô gái, còn lại là thuộc hạ của Nam Huyền Dạ. Thời Ninh lên xe rồi chiếc xe mới lăn bánh, đến một con phố, cô nói với bọn họ

"Tôi muốn xuống đây đi bộ."

Thuộc hạ cho xe lập tức dừng lại, đây là nơi mà cô đã gặp Nam Huyền Dạ rồi bị anh bắt đi, khi đó xe của anh còn suýt chút nữa đã đâm vào cô.

Thời Ninh đi chầm chậm từng bước, mỗi bước đi đều có người phía sau theo dõi. Ở trong một cửa hàng, Nam Yên Vũ thơ thẩn chọn đồ, người đàn ông cao lớn bên cạnh ôm eo cô ta thân mật nói

"Honey, em sao vậy? Không thích à?"

Trong đầu Nam Yên Vũ bây giờ chỉ toàn là cảnh Nam Huyền Dạ và Thời Ninh thân mật với nhau, cô ta làm sao mà vui cho nổi.

"Honey, nói đi em muốn gì?"

Jack hôn vào má cô, giọng hắn trầm xuống.

Nam Yên Vũ ngước lên, tầm mắt vô tình chạm phải bóng dáng Thời Ninh ở bên ngoài. Đáy mắt tức thì lạnh đi khi thấy cô được thuộc hạ của Nam Huyền Dạ đi theo bảo vệ.

Nỗi căm hận lại trào lên, vết thương trên má dường như lại nhức nhối, cô ta nở nụ cười quyến rũ với Jack

"Em muốn anh làm giúp em một chuyện..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện