"Thời tiểu thư, cô nói đi."
Hoắc Lãnh đứng lại.
Thời Ninh suy nghĩ một lát rồi mới hỏi anh ta
"Anh là thuộc hạ thân tín nhất của Nam Huyền Dạ, anh biết rõ anh ấy đang làm gì chứ?"
"Thời tiểu thư, cô muốn biết gì sao?"
Ánh mắt anh ta như nhìn xuyên thấu cô đang nghĩ gì.
"Tôi muốn biết anh ấy đã giấu tôi để làm những chuyện gì."
"Tại sao?"
Anh ta hỏi ngược lại cô.
Cô đang muốn thoát khỏi anh cơ mà, còn quan tâm nhiều như thế làm gì?
Kể từ khi cô xuất hiện, Hoắc Lãnh nếu không phải là thuộc hạ của Nam Huyền Dạ, biết lão đại của anh ta yêu điên cuồng cô gái này thì anh ta đã không thèm bận tâm tới cô rồi.
"Cũng như anh.
Tôi không muốn anh ấy gặp chuyện gì nguy hiểm."
Thời Ninh chỉ đáp lại nhẹ nhàng với ánh mắt lạnh băng, không thiện cảm của Hoắc Lãnh đối với cô.
"Cô không cảm thấy mình quá ích kỷ sao? Nếu hai năm trước cô đã rời đi, tại sao bây giờ cô còn quay lại làm gì?"
Hoắc Lãnh đã dần tỏ thái độ công kích rõ ràng hơn.
Lần này cô không trả lời mà chỉ cười rất nhẹ, nụ cười thuần khiết như đóa sen trắng.
Hoắc Lãnh đột nhiên có một cảm giác lạ nhưng không biết giải thích nó như thế nào.
"Trong cuộc đời tôi, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp một người như Nam Huyền Dạ.
Anh ấy là quá khứ luôn giày vò tôi, nhưng cũng chính là khao khát mà tôi mong muốn, cũng là nỗi sợ mà tôi luôn trốn tránh."
Cô nói.
Trong căn phòng tối chỉ có ánh trắng hắt qua cửa sổ, gương mặt cô như mờ như tỏ, lời nói ra có lẽ người khác nhất thời chưa hiểu được, họ sẽ cho rằng cô đang bao biện cho sự ích kỷ của mình mà thôi.
"Tôi luôn nghĩ tôi và anh ấy không hợp nhau, chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau.
Nam Huyền Dạ bước vào thế giới của tôi, nhưng chưa lần nào tôi dám bước vào thế giới của anh ấy."
Cô mỉm cười nói tiếp.
"Hoắc Lãnh, chúng ta làm một giao dịch đi, được không?"
Ánh mắt cô sáng ngời, giữa đêm đen tĩnh mịch thật giống như những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm.
*
*
*
Nam Kính Đình vừa mở cửa bước vào thì Nam Huyền Dạ đang tiu nghỉu nằm trên giường, lại tưởng là cô thế là bèn vui mừng gọi bảo bối.
"Tôi không phải bảo bối của chú."
Cậu bé đứng cách giường một khoảng, khoanh hai tay trước ngực lại, gương mặt với biểu cảm nghiêm túc thật không phù hợp với độ tuổi của cậu.
Nam Huyền Dạ chưa vội lên tiếng ngay mà để xem thằng bé sẽ nói gì tiếp.
Hai người nhìn nhau giây lát, quả nhiên Nam Kính Đình lại là người nói tiếp
"Chú là cha của tôi thật sao?"
"Đúng vậy."
Anh cười.
"Haizzz..." Nam Kính Đình đột nhiên thở dài "Không thể tin được tôi lại là con của một người như chú..."
Một người như anh thì sao? Thằng nhóc này đang lên mặt chê anh sao??
"Này nhóc..."
"Tôi nói thẳng luôn nhé..." Nam Kính