Thời Ninh lúc này đã đích thân xuống bếp nấu cháo mang lên cho anh, bát cháo bốc khói nghi ngút trên tay cô được người hầu đỡ lấy, cô khẽ khàng gõ cửa, nhỏ nhẹ gọi anh
"Nam Huyền Dạ...
"
"Bảo bối..."
Anh đáp lại ngay, cô mở cửa ra rồi đón lấy bát cháo trên tay người hầu, sau đó cửa lại được đóng lại.
Nam Huyền Dạ đang ngồi tựa vào gối đằng sau, nửa thân trên vẫn để trần quyến rũ, bên dưới anh đã kéo chăn đắp lên.
Khi cô vừa bước vào thì ánh mắt anh đã nóng bỏng nhìn cô chăm chú làm cô lại nhớ về khoảnh khắc xấu hổ ban nãy, nhất thời né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Một bên vai anh đã được băng bó cẩn thận, cô đặt bát cháo lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống đệm.
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Anh đau lắm...bảo bối..."
Nam Huyền Dạ trưng ra vẻ mặt tội nghiệp.
Cô nheo mắt đánh giá anh, biết ngay anh đang giả vờ đây mà.
"Anh ăn cháo đi."
"Tay anh đau, em đút cho anh đi."
"Đau mà ban nãy anh còn cố..."
Cô vạch mặt anh.
"Không phải lỗi của anh, là tại nó cứ ở gần em là thế mà."
"Anh còn nói được nữa!"
"Anh chỉ nói sự thật thôi mà, không tin em sờ nó thử xem..."
Thời Ninh thật muốn ụp cả bát cháo lên đầu anh, thật là hết nói nổi!
Nam Huyền Dạ còn định vén chăn lên cho cô xem vật nóng bỏng lại đang nhăm nhe thức dậy của mình, Thời Ninh lườm anh một cái khiến anh im re
"Nam Huyền Dạ, anh thử xem, tôi sẽ bỏ mặc anh luôn."
Anh ngay lập tức trưng ra bộ dạng mặt dày năn nỉ
"Bảo bối...đừng mà, em đút cho anh ăn đi."
Thời Ninh còn không biết anh nũng nịu trả con thế, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng.
"Bảo bối..."
Anh nhích lại gần cô hơn, hơi thở anh vừa gần cô đã làm tâm tình cô náo loạn.
"Thôi được rồi..."
Nể tình hôm nay anh bị thương cũng vì bảo vệ hai người bọn họ, nên cô sẽ đút cho anh ăn.
Nam Huyền Dạ vui như mở cờ trong bụng, cười không ngậm được mồm rồi, Thời Ninh thổi thổi thìa cháo rồi đút cho anh, ngày hôm nay anh bị thương mà vui không chịu được, cứ muốn khoảnh khắc như thế này kéo dài mãi.
Nam Kính Đình nấp sau rèm cửa nhìn lén bọn họ, cậu cứ rùng cả mình.
"Bảo bối..."
Ánh mắt anh không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, anh nói
"Anh yêu em."
Tay cô chợt run lên, thìa cháo dừng lại giữa không trung.
Giọt cháo rơi xuống chăn đã kéo tâm trí cô trở về, phản ứng thất thần như vậy không qua nổi mắt anh.
Sự do dự hiếm có đã xuất hiện trong mắt cô, anh làm sao có thể bỏ qua nó.
Thời Ninh khẽ cúi đầu, hàng mi cong cong run rẩy, cô lại xúc thêm một thìa rồi đưa đến trước miệng anh.
"Bảo bối, em có yêu anh không?"
"Anh nói nhiều quá, mau ăn đi."
"Em phải trả lời thì anh mới ăn."
Anh bĩu môi dỗi cô.
Cô dúi bát cháo vào tay anh, đứng dậy định bỏ ra ngoài, Nam Huyền Dạ liền kéo tay cô lại
"Em đi đâu?"
"Nếu anh không ăn nữa thì tôi đi ra ngoài."
Gương mặt anh xịu xuống như quả bóng xì hơi.
Trong lòng có hơi