Kiều Minh Nguyệt sợ tới nỗi lắp bắp run rẩy.
Ánh mắt Thời Ninh chỉ có sự lạnh lùng tuyệt đối, cô mở chốt an toàn, hai chân Kiều Minh Nguyệt liền khụy xuống đất.
"Tôi...tôi xin lỗi...tha cho tôi!"
Tình thế bị đảo ngược chưa đầy hai phút.
thuộc hạ của Nam Huyền Dạ đã giải quyết đám đàn em kia của cô ta dễ như trở bàn tay, đưa Tiểu Đình vẫn còn hôn mê vào trong xe.
Kiều Minh Nguyệt không ngờ Thời Ninh lại trở nên đáng sợ như thế.
"Cô đã động tới giới hạn của tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lạnh lùng nhìn xuống Kiều Minh Nguyệt đang quỳ trên đất.
Cô ta sợ hãi, không muốn chết nên đã khai ra tất cả.
"Là Nam Yên Vũ! Cô ta..cô ta sai tôi làm thế!"
Thời Ninh nhếch môi cười.
"Thật đấy! Tôi thề!" Kiều Minh Nguyệt chỉ thiếu nước dập đầu cầu xin Thời Ninh tha cho cô ta.
Cô siết chặt khẩu súng trong tay, cứ muốn như thế mà bắn chết cô ta.
nhưng cuối cùng vẫn không thể ra tay được.
Nhưng cô cũng không tha cho cô ta.
Thời Ninh giơ chân đạp mạnh vào người của Kiều Minh Nguyệt, sau đó dùng báng súng đập vào đầu cho cô ta ngất xỉu.
"Mấy tên đàn ông kia...ném cô ta cho bọn chúng đi."
Cô tàn nhẫn ra lệnh, lúc này dường như cô chỉ muốn xử lí hết tất cả bọn chúng, những kẻ đã ép cô tới bước đường này.
Và khiến Nam Huyền Dạ rơi vào tình thế khó khăn.
Mấy tên kia được cho hít thứ gì đó, sau đó như điên cuồng mà lao tới cưỡng hiếp Kiều Minh Nguyệt.
Thời Ninh rời đi, lên xe ô tô, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, xót xa nói.
"Mami xin lỗi vì thời gian qua đã để con chịu thiệt thòi."
Từ bây giờ, cô sẽ không để ai động tới con trai nữa, sẽ không nhẫn nhịn bọn chúng thêm nữa.
Thời Ninh luôn được che chở trong vòng tay của Nam Huyền Dạ, nhưng bây giờ...cô muốn trở thành người có thể bảo vệ anh.
"Dạ..."
Cô nhìn ra ngoài màn mưa mịt mù, đáy lòng đau đớn, bây giờ cô mới hiểu, thì ra thế giới của anh lại tàn khốc và tăm tối đến thế, nhưng trước mặt cô, anh luôn chỉ cho cô nhìn thấy tình yêu như một, dịu dàng bất kể đúng sai...
Thời Ninh kìm nén chảy ngược nước