Nam Huyền Dạ dùng ngón tay chai sần của mình lau đi giọt nước mắt của cô, hôn lên vầng trán cô.
dịu dàng nói.
"Em nghĩ anh dễ dàng bị hạ như thế hay sao?"
Anh bẹo yêu má cô, Thời Ninh ngây ngốc sụt sịt nhìn anh, cô không biết, cô chỉ biết anh ở đây là đủ.
"Em không cho anh đi đâu hết.
Dạ...hứa với em, đừng bỏ em lại một mình."
Ánh mắt cô long lanh.
nước mắt chực trào, kiên định...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh hứa..." Nam Huyền Dạ yêu thương hôn cô.
Đây cũng là kết thúc rồi.
"Chúng ta về nhà thôi, mọi chuyện cứ để anh xử lí."
Sau khi hai người lên xe, tòa biệt thự Ôn gia cháy rụi trong biển lửa.
Thời Ninh không nhìn thấy, bây giờ cô cũng không còn thương xót cho những kẻ muốn hại cô.
Quá khứ, cứ quên nó đi.
Thời Ninh chỉ biết hiện tại, chính là anh.
Anh là tình yêu, là hiện tại, cũng là tương lai.
"Em muốn bảo vệ anh..."
Thời Ninh nằm trong lòng anh, giữa đêm đen mịt mùng, cô là vì sao trong anh, còn anh lại là hơi ấm dịu dàng che chở cô.
"Em xin lỗi vì thời gian qua đã hiểu lầm anh.
Hiện tại, em...yêu anh, Dạ.
Em rất yêu anh."
Yêu đến mức trái tim này chỉ cần nghĩ đến đã không thở nổi, yêu đến mức chỉ cần không nhìn thấy anh đã sợ...lời nói tiếp theo của cô đã bị anh nuốt mất, đôi môi anh ấm nóng.
len lỏi đi vào sâu trong miệng cô, hút hết mật ngọt.
Ánh mắt anh sâu thẳm, chất chứa nỗi niềm hạnh phúc chực vỡ òa.
"Bảo bối của anh...anh xin lỗi..."
Nam Huyền Dạ hôn lên khắp khuôn mặt cô, thời khắc này đối với anh quá hạnh phúc.
Hai người ôm nhau không rời, hôn đến trời đất điên đảo, vừa về đến nơi đã ôm cô thẳng lên phòng, dùng tay trút bỏ đi bộ váy trên người cô.
Thời Ninh cũng bám dính lấy anh không rời, tựa như anh là người mà cô rất khao khát, còn chủ động cởi áo cho anh, môi nhỏ ở trên lại không ngừng cuốn lấy môi lưỡi anh.
Làn da lạnh buốt dần được anh sưởi ấm, ánh mắt Thời Ninh mờ mịt hơi sương, mỗi bàn tay anh đi qua khiến làn da cô nóng bừng lên.
Đan xen vào đó là những nụ hôn dịu dàng như vô tận, Thời Ninh bỗng lật người ngồi lên đùi anh, hôn lên cơ thể anh.
"Bảo bối..."
Đôi môi cô dừng lại ở trên những vết sẹo trên cơ thể anh, nước mắt ấm nóng lại không kìm được mà rơi xuống, cô lại lau nó đi, dừng lại giữa nơi đang sưng phồng lên của anh
"Bảo bối .."
Nam Huyền Dạ khó nhịn, hơi thở nặng nề, đôi mắt phượng quyến rũ giờ đây in hình bóng cô.
Thời Ninh há miệng ngậm lấy, người anh chợt run lên một cái, tay anh xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng gọi
"Bảo bối...bảo