"Nam Huyền Dạ...!anh là đồ khốn!"
Thời Ninh sững người trong giây lát.
còn tưởng là mơ, sau cùng nước mắt tuôn rơi không ngừng.
vừa đánh vào người anh, vừa mắng anh.
"Bảo bối...anh con lỗi..." Nam Huyền Dạ xót xa chỉ biết ôm cô thật chặt rồi hôn cô cho thỏa nỗi nhớ.
Đã bao nhiêu lần cô không tin.
cô mong anh trở về, cho đến khi cô thực sự tuyệt vọng và chấp nhận sự thật thì anh mới quay lại.
"Đồ khốn...đồ khốn...hức...ưm..." Thanh âm nức nở bị đôi môi anh nuốt trọn.
Thời Ninh đánh anh, mắng anh, nhưng chỉ cần vừa chạm vào đôi môi ấy.
bao nhiêu tủi thân cùng nước mắt liền trào ra như đê vỡ.
Hơi ấm này, sự ngọt ngào quen thuộc này là thứ bao lâu nay trong giấc mơ cô cũng nhớ đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Huyền Dạ cũng không khác gì cô.
thậm chí anh còn cuồng nhiệt như muốn nuốt luôn đôi môi cô vào trong bụng.
"A....a..." Bé con trong lòng bị hai người ghì chặt, khó chịu cũng khóc nức nở.
Thời Ninh dù chìm đắm đến mấy cũng đẩy anh ra, dỗ dành con.
Nam Huyền Dạ đỏ bừng khóe mắt, cánh tay vẫn ôm eo cô, ở bên tai cô khẽ hỏi:
"Đây là...con gái của anh sao?" Thanh âm run rẩy, anh vươn tay ra muốn chạm vào con, liền bị cô ngăn lại.
"Đây là con của em, không phải của anh." Cô nói.
Nam Huyền Dạ vừa xót xa vừa buồn cười, ánh mắt anh tham lam nhìn kĩ khuôn mặt cô, đôi môi lướt trên gò má, vành tai nhạy cảm, thủ thỉ dịu dàng.
"Bảo bối, anh rất nhớ em...nhớ em đến phát điên, nhớ em đến nỗi nằm mơ cũng chỉ toàn là em...Anh xin lỗi vì bây giờ mới có thể trở về..."
"Anh nói những điều này bây giờ còn có ý nghĩa sao? Nam Huyền Dạ, anh có biết là hai năm qua tưởng anh đã chết, em đã đau khổ tới nhường nào không?"
Nước mắt cô tưởng chừng như đã cạn giờ lại rơi xuống, như một con dao sắc bén đâm vào trái tim cô.
"Anh biết...anh biết..."
Nam Huyền Dạ chỉ còn biết ôm cô, hôn cô bày tỏ, cô đau một thì anh đau gấp mười lần.
Nhưng ngoài cách phải cắn răng chịu đựng nỗi đau khổ, rời xa cô, vì tương lai của hai người, anh không thể làm khác.
"Anh là đồ tồi, em ghét anh!" Thời Ninh đánh anh, Nam Huyền Dạ ngồi im chịu trận.
Nhưng cô làm sao mà ghét anh cho nổi.
đánh anh thì cô cũng đau, khi anh trở về, nỗi đau, niềm hạnh phúc dường như vỡ òa, nhưng mọi thứ trước mắt Thời Ninh vẫn chưa thực sự tin, cô sợ anh sẽ lại biến mất mà thôi...
Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một ngôi biệt thự, vừa nhìn thấy nó cô đã run lên, hình ảnh ngôi biệt thự tan nát hai năm trước lại hiện về, Thời Ninh đứng sững lại, hốt hoảng không muốn vào.
"Bảo bối, đừng sợ, có anh đây rồi."
Nam Huyền Dạ trấn an cô, dùng lời nói và sự ấm áp của mình xua tan đi nỗi sợ hãi trong cô.
Bé con trên tay cô ngủ thiếp đi từ bao giờ, quản gia đỡ lấy bé, còn Thời Ninh được anh bế lên đi vào.
Bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt vào áo anh, gương mặt vùi vào hõm vai anh, thỉnh thoảng có thể khe khẽ run lên.
Nam Huyền Dạ lòng đau như cắt, anh phải làm thế nào mới bù đắp nổi những tổn thương đã gây ra cho cô đây?
"Bảo bối..." Anh đặt cô xuống giường, hai thân ảnh ôm ấp nhau không còn kẽ hở.
Thời Ninh nhìn trần nhà, đèn chùm, phong cách đều quen thuộc.
Cả người đàn ông đang ôm cô nữa, nhưng tất cả những điều này sẽ tồn tại bao lâu đây?
"Bảo bối, tha thứ cho anh...anh phải làm thế để rời khỏi thế giới ngầm, phải làm cho bọn chúng nghĩ anh chết rồi.
Lúc đó, em mới an toàn, vì tương lai của chúng ta, anh không còn cách nào khác..."
Nam Huyền Dạ nhìn sâu vào trong đôi mắt cô, hai năm anh đi cô dùng đôi mắt tĩnh lặng như một mặt hồ, không chút ánh sáng để sống tiếp, bây giờ nó lại tràn đầy cảm xúc, tình yêu dành cho anh là thứ mà dù có chết Thời Ninh cũng không thể nào quên.
"Anh là đồ ngốc! Tại sao anh không nói với em chứ?!"
Tay nhỏ đánh vào lồng ngực anh, lại bị anh đưa lên môi hôn.
Anh cười khổ, mắt phượng lại hạnh phúc, từ khóe mắt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Lần đầu tiên cũng là vì cô, lần cuối cùng cũng là vì cô.
"Cả cuộc đời này, anh hứa sẽ không rời xa em nữa..."
Dứt lời, anh liền ngậm lấy bờ môi anh đào, tham lam cắn mút, Thời Ninh nức nở không thành tiếng, vòng tay ôm anh, nhắm mắt, mọi nỗi đau giờ như tan biến, nhường chỗ cho hạnh phúc lan tràn trong trái tim nhỏ bé.
Nhịp tim cô thổn thức, không cần biết ngày mai thế nào, chỉ cần được ở bên cạnh anh, cho dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này,