Nàng rất có chừng mực, không muốn ý nghĩ của mình làm ảnh hưởng tới đạo tâm của Giang Trần.
Giang Trần gật gật đầu nói:
- Ta định trước khi rời khỏi nơi này thu một số tiền lãi. Nàng xem, ở trong địa bàn Đan Kiền Cung chỉ có người hai tông Lôi Âm môn và Cự Côn tông này. Thiên Đô pháp vương Cung Vô Cực của Bất Diệt Thiên đô kia có lẽ chỉ là người được phái ra trấn thủ. Thế lực của Bất Diệt Thiên Đô có lẽ còn chưa có tham gia.
- Đúng vậy, Bất Diệt Thiên Đô ở sau lưng bày ra chuyện này, nhất định là không tiện lộ diện.
Hoàng Nhi đối với phán đoán của Giang Trần vô cùng đồng ý.
- Lôi Âm môn và Cự Côn tông đều là tông môn tứ phẩm. Tuy rằng thực lực so với tông môn tứ phẩm của Vạn Tượng Cương Vực chúng ta mạnh hơn, thế nhưng mà cường giả Hoàng cảnh, trong một tông cùng lắm chỉ có mấy người. Mấy cường giả Hoàng cảnh cũng không có khả năng đều được xuất động toàn bộ. Nhất định phải có một bộ phận lưu lại trong tông môn mình. Cho nên ta phỏng đoán, cường giả Hoàng cảnh chúng ta nhìn thấy ngày đó hẳn là cơ hồ tất cả cường giả Hoàng cảnh ở đây.
Giang Trần tiếp tục phân tích:
- Mấy cường giả Hoàng cảnh, không thể nào đem trọn địa bàn Đan Kiền Cung phong tỏa. Cho nên chúng ta có rất nhiều cơ hội.
Hoàng Nhi khẽ gật đầu nói:
- Tốt nhất nên bắt một kẻ còn sống, hỏi cho rõ ràng trước rồi tính toán tiếp.
- Đúng vậy, ta cũng định làm như vậy. Hơn nữa tiền lãi lần này vẫn không thể giết quá mức. Nếu không đám người bọn chúng tức giận lây sang đám người Câu Ngọc, khi đó được không bằng mất.
Cân nhắc giữa lợi và hại, Giang Trần hiểu rất rõ.
Hai người cân nhắc một phen, vẫn quyết định nên ra tay với đệ tử trẻ tuổi. Còn phải là đệ tử hạch tâm, chỉ có đệ tử hạch tâm mới có tư cách biết một ít nội tình.
Tôm tép nhỏ bình thường chưa hẳn đã biết rõ chuyện phát sinh bên trên, chưa hẳn đã biết rõ đám người Câu Ngọc ở đâu.
Mang theo mục tiêu này, hai người cẩn thận từng ly từng tý một chạy bốn phía, tìm tòi mục tiêu.
Cả buổi sau, bọn họ ở tại một nơi, tập trung vào một mục tiêu rõ ràng.
Nơi này là địa phương của một tông môn Lục phẩm trong phạm vi của Đan Kiền Cung, khắp nơi đều là sơn cốc, địa hình vô cùng phức tạp.
Chí ít có hơn trăm người đóng quân ở vùng này, hiển nhiên đang canh phòng và tìm kiếm ở nơi này.
- Mạnh nhất hẳn là một trưởng lão Thánh Cảnh bát trọng, còn có một đệ tử chân truyền Thánh Cảnh ngũ trọng, đều là người của Lôi Âm môn.
Cuối cùng vẫn là tông môn tứ phẩm, tuy rằng thực lực tổng thể mạnh hơn tông môn tứ phẩm trong Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi.
Trong Vạn Tượng Cương Vực, thiên tài trẻ tuổi cơ hồ không có ai đạt tới Thánh Cảnh ngũ trọng.
Mà trong tông môn tứ phẩm của Xích Đỉnh trung vực, thiên tài trẻ tuổi cao cấp nhất bình thường chí ít cũng là Thánh Cảnh tứ trọng, thậm chí Thánh Cảnh lục trọng cũng có.
Đệ tử thân truyền Thánh Cảnh ngũ trọng coi như là cấp bậc đỉnh tiêm. Đặt ở Vạn Tượng Cương Vực, chỉ sợ ngay cả Hạng Tần cũng không thể chiến thắng được đối phương.
Hạng Tần có con bài chưa lật, thiên tài Lôi Âm môn này cũng chưa hẳn đã không có.
Nhưng mà Giang Trần hiển nhiên không định xuống tay từ trên người thiên tài Thánh Cảnh ngũ trọng này đầu tiên. Mà hắn cùng với Hoàng Nhi, hai người tiềm ẩn trong chỗ tối, quan sát nhất cử nhất động của đám người này.
Đội ngũ này tổng cộng chia làm bốn đội. Bốn đội thay phiên nhau tuần tra, mỗi một phân đội ước chừng có hai ba mươi người.
Chỉ là mỗi một phân đội khi tuần tra cũng chia thành nhiều tiểu tổ, chỉ là mật độ tuần tra vô cùng dày đặc.
Dùng mật độ như vậy, muốn nhẹ nhàng ra tay, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Nhưng mà như vậy cũng không đồng nghĩa với việc không có cơ hội.
Giang Trần đã suy diễn qua một chút, nếu như trong vòng mười hô hấp hắn có thể tập kích thành công, hơn nữa không để cho đối phương có cơ