Một Nguyên Cảnh cửu trọng đỉnh phong khác từ đầu không nói gì lúc này thấp giọng nở nụ cười đê tiện, nói:
- Đệ lại nghe nói, trừ Giang Trần ra còn có một nữ tử thiên tài gọi là Lăng Bích Nhi, xinh đẹp vô cùng, nữ tử này cũng chạy đi. Nghe nói là tình nhân của tiểu tử Giang Trần. Nữ nhân này dễ đối phó hơn nhiều. Nếu như bắt được nàng ta, không lo Giang Trần kia không tự mình dẫn tới cửa.
- Trương lão tam, con mẹ nó, ngươi cứ suốt này đoán linh tinh. Ta nghe nói Lăng Bích Nhi kia đã đột phá Thánh Cảnh, bằng vào Trương lão tam ngươi sao? Còn muốn bắt người ta sao? Cứ ngoan ngoãn làm người là được rồi.
Thanh niên có lông mày kiếm gọi là Hoa sư huynh lên tiếng trách móc.
Mấy người này một mặt tìm kiếm, một mặt trò chuyện.
Đột nhiên mấy người này cảm thấy hoa mắt, thế giới trước mắt bỗng nhiên biến đổi.
Một cánh rừng rậm khôn cùng, vô số dây leo giống như vô số xúc tu điên cuồng kéo về phía bọn họ.
- Không tốt.
Trong lòng Hoa sư huynh kia cả kinh, vươn tay định bóp nát phù cảnh báo.
Thế nhưng mà sau khi hắn bóp nát phù cảnh báo lại phát hiện ra dấu hiệu cảnh báo lại không xuất ra được.
- Là trận pháp, chúng ta bị trận pháp vây khốn.
- Hoa sư huynh, cứu đệ.
Người gầy gò kia đã bị vô số dây leo cuốn lấy.
Thế giới trận pháp hoàn toàn bị cách ly với thế giới ban ngoài, Hoa sư huynh kia liên tục thúc dục phù cảnh báo, thế nhưng căn bản không thể xuyên qua thế giới trận pháp.
Hoa sư huynh cũng muốn cứu, thế nhưng dưới sự bối rối, bản thân hắn cũng khó có thể bảo toàn được mình.
Vô số dây leo không ngừng đánh úp lại, tuy rằng Hoa sư huynh cũng không tồi, thế nhưng dưới sự vội vàng, căn bản khó lòng phòng bị, rất nhanh hcosng ba người đã bị cuốn thành bánh chưng.
Giang Trần vận dụng U Cổ Thất Sát trận, biến ảo thành thế giới rừng rậm, dùng trận pháp vây khốn bọn họ lại, lại vận dụng Băng Hỏa Yêu liên bắt bọn họ lại.
Trận bàn được thu lại, Băng Hỏa yêu liên lại trốn vào trong lòng đất.
Ba gia hỏa bị trói thành bánh chưng, bị ném vào trong góc. Giang Trần tiện tay mở ra một đạo trận pháp, ngăn cách với bên ngoài.
Tuy rằng đã xâm nhập vào trong lòng đất mấy trăm trượng, thế nhưng tất cả vẫn nên cẩn thận thì hơn.
- Ngươi là người nào? Thật lớn mật.
Hoa sư huynh kia nhíu mày, miệng lớn lối quát, hai mắt đánh giá Giang Trần, trong đầu không nghĩ suy nghĩ.
Tuy rằng trong lòng đất không có ánh sáng, thế nhưng võ giả sau khi tu luyện tới tình độ nhất định cơ hồ có thể có bổn sự nhìn ban đêm.
Rất nhanh chóng hắn đã nhận ra người trước mắt này rõ ràng chính là Giang Trần mà trước đó bọn họ vừa mới đàm luận.
- Nhận ra ta?
Giang Trần lạnh nhạt cười nói:
- Nói đi, ngươi muốn bị lăng trì hay muốn xương bị nghiền nát thành tro?
Hàm răng người gầy gò kia không ngừng run lên, nói:
- Giang ... Giang Trần. Ta... Chúng ta đều phụng mệnh làm việc. Đừng... Đừng giết ta... Ta đầu hàng.
- Đừng có nói bậy, dường như vừa rồi ta nghe thấy ngươi nói bắt Lăng Bích Nhi để tới áp chế ta sao?
Ngữ khi của Giang Trần lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập hàn ý.
Người gầy gò kia khẽ run rẩy, vội vàng giải thích:
- Không... Không dám. Ta ... Ta chỉ thuần túy giải trí, bằng vào một chút bổn sự của ta, làm sao có thể bắt được thiên tài Thánh Cảnh.
Hoa sư huynh kia đã chửi ầm lên:
- Trương lão tam, ngươi câm miệng cho lão tử.
Hoa sư huynh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Giang Trần:
- Giang Trần, ngươi quả thực rất lợi hại, thế nhưng ngươi có lợi hại tới đâu cũng không lợi hại được bằng Xích Đỉnh trung vực. Lợi hại hơn được Bất Diệt Thiên Đô sao?
Giang Trần lạnh lùng cười cười, lại không có hứng thú phản bác. Xích Đỉnh trung vực? Bất Diệt Thiên Đô?
Hai thế lực này đã sớm nằm trong sổ đen của hắn, khoản sổ sách này cũng nên thanh toán sớm một ít.
Giang Trần nhìn Hoàng Nhi nói:
- Hoàng Nhi cô nương, có cần tránh đi một chút hay không?
Hoàng Nhi biết rõ Giang Trần đang định động thủ giết người, nàng cười nhạt một tiếng, lại lắc đầu ý bảo không cần. Từ nhỏ nàng đã tu luyện võ đạo, đã gặp chuyện giết người phóng hỏa nhiều rồi.
- Long huynh, xuất hiện đi, người này giao cho