Thế nhưng mà tiểu thành này không ngờ lại dán thông cáo như vậy. Muốn đi qua lại phải vượt qua rất nhiều kiểm tra. Hơn nữa bọn họ cũng phải tìm một nơi nhiều người, hỏi thăm tình huống mới nhất.
Sau khi vào thành, vừa ngồi xuống một tửu quán thì nghe thấy một đám tán tu hớn hở đàm luận.
- Các ngươi có nghe nói không? Đan Trì cung chủ của Đan Kiền Cung đoạn thời gian trước bị bắt.
- Thôi đi... Chuyện này cũng không phải là tin tức gì mới lạ, đã có bảy tám ngày rồi a.
- Hắc hắc, Vạn Tượng Cương Vực thật thảm a. Cũng không biết làm sao lại đắc tội với tông môn nhất phẩm. Đây hoàn toàn là tai họa ngập đầu a.
- Thảm cái gì? Thế giới võ đạo này vốn là mạnh được yếu thua. Tông môn nhất phẩm mạnh, Vạn Tượng Cương Vực yếu. Bị người ta thôn tính, tiêu diệt cũng là chuyện bình thường.
- Nói là nói như vậy, thế nhưng đối với những tán tu như chúng ta mà nói, một khi chọc phải thế lực lớn, kết cục chỉ sợ so với Vạn Tượng Cương Vực còn thảm hơn.
Giang Trần đột nhiên nghe thấy tin tức này, thoáng cái sửng sốt.
Đan Trì cung chủ bị bắt?
Tin tức này giống như ngũ lôi oanh đỉnh, khiến cho Giang Trần có cảm giác giống như mơ. Ở Đan Kiền Cung, người hắn kính trọng nhất chính là Đan Trì cung chủ.
Nghe thấy tin tức hắn bị bắt, mặc kệ tin tức này thật hay giả, trong lòng Giang Trần hơi chấn động một chút.
Hoàng Nhi truyền âm nói:
- Giang công tử, tin này không thể tin được.
Thanh âm của Hoàng Nhi vĩnh viễn giống như mặt trời tháng ba, khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa, an tâm.
Giang Trần cố gắng khống chế cảm xúc lo lắng trong lòng, tiếp tục nghe tiếp.
- Bắt lấy Đan Trì cung chủ thì được cái gì? Nghe nói Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực kiêng kỵ nhất là Giang Trần chứ không phải là Đan Trì cung chủ.
- Đúng vậy a. Nghe nói Giang Trần kia giết rất nhiều người của Xích Đỉnh trung vực, thậm chí còn giết cháu ruột của Pháp vương Bất Diệt Thiên Đô. Giang Trần này thực sự là yêu nghiệt. Một đệ tử của tông môn tứ phẩm nho nhỏ trong Vạn Tượng Cương Vực, không ngờ lại yêu nghiệt như vậy. Loại người này nếu như bị tông môn nhất phẩm khác nhìn trúng, đợi một thời gian nữa nhất định là mối uy hiếp vô cùng lớn.
- Được rồi, những thứ này đều là chuyện không liên quan tới chúng ta. Không nên nói tới những chuyện này thì hơn. Uống rượu, uống rượu.
Điều khiến cho Giang Trần phiền muộn chính là những người này nói tới đây thì không tiếp tục nói nữa, làm cho trong lòng Giang Trần cụt hứng.
Trong lòng khẽ động, Giang Trần giơ ly, đứng dậy đi tới trước mặt những người kia rồi nói:
- Các vị đại ca, tiểu đệ có lễ.
Giang Trần ăn mặc giống tán tu, thực lực biểu hiện ra ngo ài so với những người này cũng kém một chút. Cho nên hắn đi tới, trên mặt những người kia đều không có vẻ đề phòng gì.
- Ồ? Ngươi có chuyện gì?
Mấy tên tán tu này nhìn qua hắn rồi nói.
- Là như thế này, vừa rồi không cẩn thận nghe được mấy vị huynh đài nói tới chuyện Đan Kiền Cung, Đan Trì cung chủ kia bị bắt, đây chính là một lần cơ hội của chúng ta a.
Giang Trần ra vẻ khoa trương nói.
- Cơ hội gì? Qua một bên đi. Đừng quấy rầy chúng ta uống rượu.
Một gã tán tu không kiên nhẫn nói.
- Các ngươi nói xem, nếu như Đan Trì cung chủ bị bắt, Giang Trần nhất định sẽ nghĩ cách đi cứu viện a. Nói không chừng Giang Trần sẽ hiện thân, đến lúc đó mọi người đồng tâm hiệp lực, vạn nhất có thể chặn đánh Giang Trần kia ... Giải thưởng kia vô cùng phú quý a. Nghĩ lại khiến cho người ta động tâm nha.
Vẻ mặt Giang Trần mơ màng.
- Phụt.
Một gã tán tu miệng ngậm rượu nghe thấy những lời này của Giang Trần, trực tiếp phun rượu ra.
- Ha ha ha..
Mấy tán tu khác sau khi sững sờ, đều cười ha hả.
Trong đó có một người vừa cười vừa vỗ đùi, giống như nghe được chuyện nực cười nhất trên thế giới này.
- Các vị đại ca, các người cười cái gì?
Giang Trần ngu ngơ gãi gãi đầu nói.
Mấy người kia trước sau cười điên cuồng, mãi một lúc sau mới nhịn được cười, vẻ mặt châm chọc nhìn qua Giang Trần:
- Lão đệ,