Kỳ thực Hoàng Nhi cũng nghĩ tới những thứ này, chỉ là nàng biết rõ Giang Trần đối với Đan Trì cung chủ vô cùng kính trọng. Tuy rằng Đan Trì cung chủ không phải là sư tôn của Giang Trần, nhưng mà tính ta cũng có giao tình vừa là thầy vừa là bạn.
Nàng không thể nào mở miệng nói tới vấn đề này, ngắt lời hắn.
- Nếu như là giả, đó cũng là dương mưu. Bọn họ nhắm vào quan hệ giữa ngươi và Đan Trì cung chủ. Cho dù là giả, ngươi cũng không dám đánh bạc.
- Đúng vậy, Thái A thành, đến lúc đó nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Chẳng qua nếu như muốn dụ dỗ ta mắc câu, ta không ngại khiến cho bọn chúng nhớ lâu thêm một lần nữa.
...
Hai mươi ngày sau, Giang Trần và Hoàng Nhi trước sau tiến vào Thái A thành. Hai người cũng vô cùng cẩn thận, tách ra làm hai nhóm, kẻ trước người sau tiến vào thành, ước định sau khi vào thành mới hội họp.
Bởi vì như thế, cho nên lúc kiểm tra vào thành bớt đi một chút sơ hở, phiền phức.
Nhìn thấy Giang Trần là tán tu, một mình hành tẩu, cũng không có kiểm tra quá kỹ mà để cho hắn tiến vào.
Nhưng mà Giang Trần biết rõ, hiện tại Thái A thành thoạt nhìn sóng êm gió lặng, thế nhưng nhất định âm thầm tràn ngập sóng gió. Đi vào dễ dàng, muốn đi ra, chỉ sợ không dễ như thế.
Giang Trần vừa mới tiến vào cửa thành, bên đường lập tức xuất hiện vài nhóm người, thoáng cái ngăn cản đường đi của g t.
Trong lòng Giang Trần trầm xuống, bước chân dừng lại, thần thức khẽ động.
- Vị huynh đệ này, chớ khẩn trương, chớ khẩn trương.
- Huynh đệ, nhìn ngươi một đường phi hành, có hứng thú gia nhập với chúng ta hay không?
- Huynh đệ, đừng nghe hắn, gia nhập đội ngũ chúng ta. Đội ngũ chúng ta có ba cường giả Thánh Cảnh.
- Thôi đi cha ... Ba cường giả Thánh Cảnh thì làm được gì? Lão đại của đội ngũ chúng ta là Thiên Thánh Cảnh, huynh đệ, hãy gia nhập với chúng ta đi.
- Đừng nghe bọn họ, gia nhập với chúng ta, thực lực của đội ngũ chúng ta cân bằng, cho dù bắt được Giang Trần, công lao cũng không bị cường giả Thánh Cảnh độc chiếm.
Giang Trần nghe tới đó, sự cảnh giác trong lòng giảm bớt, dở khóc dở cười.
Hắn lập tức biết được đây đều là những đội ngũ tán tu đuổi giết hắn. Tùy ý nhìn qua, đội ngũ này chí ít có bảy tám đội, thậm chí phía trước còn có rất nhiều.
Chỉ là cấp độ của những đội ngũ phía trước rất cao, hiển nhiên không quá quan tâm tới một cường giả Địa Nguyên Cảnh như hắn.
Không thể tưởng tượng được, hắn ngụy trang thành Địa Nguyên Cảnh, vậy mà vẫn có người lôi kéo. Xem ra, treo giải thưởng thật đúng khiến cho giới tán tu cuồng hỉ, không ngừng tụ hội a.
- Chư vị, thực lực của tiểu đệ thấp kém, sức chiến đấu cũng giống như bình thường. Gia nhập đội ngũ mọi người, chỉ sợ cũng chỉ làm cản trở mọi người.
Giang Trần tùy tiện lấy một cái cớ.
Nhưng mà hiển nhiên Giang Trần hắn đã đánh giá thấp những người này.
- Nhìn ngươi nói kìa, đại bộ phận chúng ta còn không phải là Nguyên Cảnh sao? Đám tán tu chúng ta bất đồng với đám đại tông môn kia, cho nên chỉ đành dựa vào nhiều người. Nhiều người lực lượng lớn.
- Có một câu là kiến nhiều cắn chết voi, Giang Trần kia cũng không phải là ba đầu sáu tay. Chúng ta ba năm người không được thì mười người, hai mươi người sẽ được đúng không? Nếu không được thì năm mươi, trên trăm, có lẽ cũng được chứ?
Giang Trần vốn định cự tuyệt, thế nhưng cuối cùng dường như nghĩ tới cái gì đó, lời nói tới miệng lại không có nói ra, hắn khoát tay nói:
- Không vội, để ta suy nghĩ một chút đã.
Đột nhiên hắn cảm thấy gia nhập đội ngũ tán tu là phương thức che dấu hành tung tuyệt hảo nhất. Hơn nữa, giữa tán tu có những bí mật không nhiều người biết, nói không chừng có thể thăm dò được một ít tin tức hữu dụng cũng không chừng.
Sau khi dùng ám hiệu hội họp với Hoàng Nhi, hai người cũng không vội gia nhập đội ngũ nào cả. Bởi vì bọn họ phát hiện ra, loại đội ngũ này ở trong Thái A