- Ồ?
Hoàng Nhi bỗng nhiên giật mình, lập tức cười rộ lên:
- Ta vẫn cho rằng Giang công tử không có phát hiện ra, nói như vậy Giang công tử đã phát giác ra được?
Giang Trần mỉm cười gật đầu:
- Một chút trò nhỏ này của bọn họ, tuy rằng che giấu, thế nhưng không qua nổi mắt ta. Chỉ là dưới tình huống lúc ấy, ta cũng không có cách nào ngăn cản bọn chúng đánh ấn ký lên người.
- Đúng rồi, vừa rồi ta cũng nghiên cứu qua ấn ký một chút, vô cùng khó khăn. Chỉ sợ không có ba ngày, rất khó xóa bỏ ấn ký này.
Hoàng Nhi khẽ nhíu mày nói.
- Hắc hắc, muốn xóa đi ấn ký này quả thực không dễ. Nhưng mà ta tự có biện pháp che dấu ấn ký này. Chỉ là hiện tại việc này cũng không còn quan trọng nữa.
Loại ấn ký truy tung này kiếp trước Giang Trần sao lại không biết cơ chứ? Ấn ký truy tung cao minh hơn loại ấn ký này gấp mười lần, trăm lần Giang Trần cũng đã từng được chứng kiến.
Hắn bất quá chỉ tương kế tựu kế mà thôi.
Lúc ấy hơn một ngàn tán tu bị dồn lại một góc, bởi vì đều là hai người một tổ, cho nên đều bị Bất Diệt Thiên Đô lôi ra. Lúc đó trên người bọn họ đã bị đánh xuống ấn ký truy tung độc nhất vô nhị của Bất Diệt Thiên Đô.
Giang Trần khác với những tán tu khác, tự nhiên trong lòng hắn biết rõ.
Chỉ là lúc đó hắn căn bản không có cách nào ngăn cản. Một khi ngăn cản chẳng khác nào là bại lộ thân phận.
Hơn ngàn người đều bị đánh xuống ấn ký, trong lúc nhất thời cũng không tra được tới đầu hắn, cho nên Giang Trần ẩn nhẫn không có hành động gì. Chỉ là theo thời gian trôi qua, Bất Diệt Thiên Đô không ngừng dùng phương pháp loại trừ, tất sẽ có lúc tập trung tới trên người hắn.
Huống chi trên đường Giang Trần từ từ đi, cũng lưu lại rất nhiều sơ hở, kỳ thực cũng là cố ý dẫn cho đám người này đuổi theo hắn.
Bởi vì hắn có một kế hoạch mới.
Hai người từ trong lòng đất đi ra, quan hệ giữa hai người cũng không có vì Hoàng Nhi lộ ra dung nhan mà xuất hiện biến hóa, tất cả vẫn như cũ.
Chỉ là trong lòng Hoàng Nhi lại cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Trong lòng nàng cũng không còn có những cảm giác tự trách và áy náy nữa, cũng không cần vì chuyện này mà phiền não.
Về phần Giang Trần quyết định thế nào, nàng không bao giờ hỏi. Nàng chỉ cảm thấy, hành trình mạo hiểm như vậy, lại được ở chung với Giang Trần, là thời điểm nàng hạnh phúc nhất và vui sướng nhất trong hơn hai mươi năm từ khi sinh ra của nàng.
Hai người một đường di chuyển, một ngày sau, lại đi vào một thung lũng tĩnh mịch. Thung lũng này rất dài, cũng không biết dài tới bao nhiêu.
Đứng ở bên ngoài nhìn vào tựa như địa ngục trong nhân gian, tràn ngập cảm giác âm trầm.
- Đây là nơi nào?
Hoàng Nhi hiếu ký hỏi.
- Anh Khấp cốc.
Giang Trần tỉnh táo đáp lại.
Danh tự này khiến cho người ta nghe thấy cũng có một cảm giác sởn hết gai ốc.
...
Tại nơi cách Anh Khấp cốc chừng năm sáu trăm dặm, Cung Vô Cực mang theo đại quân đuổi theo, xuất hiện ở một nơi hoang dã.
Nơi này cực kỳ rộng lớn, bốn phía có vô số con đường đi qua bốn phía.
- Cung đại nhân, bảy tán tu đi về phía Lưu Ly vương thành đã có bốn người bị đuổi kịp, cũng không ngừng đi về phía bên kia. Còn có hai đôi thì đi tới một tòa thành thị khác, trên cơ bản đã bị khóa chặt. Đôi cuối cùng lại đi về phía Tây Bắc, rời khỏi lộ tuyến đi Lưu Ly vương thành, chỉ là cũng không rời khỏi quá xa.
Tin tức được tập hợp lại.
Cung Vô Cực mở địa đồ ra, nhìn một chút rồi hạ lệnh:
- Hai đôi tiến vào thành thị kia các ngươi liên lạc các thế lực bố trí thêm nhiều nhân thủ một chút, khống chế bọn chúng.
- Cung đại nhân, chúng ta không qua đó sao?
- Chúng ta đi về phía Tây Bắc, Cung mỗ có một loại trực giác mãnh liệt, hai người phía Tây Bắc này mới chính là cá lớn.
Cung Vô Cực nở nụ cười dữ tợn.
Cung Vô Cực chỉ vào địa đồ, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó bên trên địa đồ rồi ngón tay chỉ vào một điểm:
- Ở đây, vô luận bọn