Thương Bình Vương ở trang bị, gần đây đều rất tự tin. Cảm giác mình ở trong Nhân loại cương vực, dù không phải tầng cao nhất, ít nhất cũng là thượng thừa.
Thế nhưng mà, hôm nay gặp phải đối thủ này, lại làm cho hắn cảm thấy bị thất bại thật sâu.
Hôm nay thoát được tánh mạng, tuy Thương Bình Vương uể oải, nhưng lại âm thầm suy diễn trận chiến ấy được được mất mất.
- Lực phòng ngự của tiểu tử kia, có thể so với cấp bậc Đại Đế, đối với tám pho tượng công kích, vậy mà hoàn toàn không né, lông tóc không tổn hao gì, hẳn là uy lực của Đế Lâm Ngự Giáp Phù?
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, Thương Bình Vương không có nghĩ quá nhiều, hôm nay cẩn thận tưởng tượng, lại phán đoán ra một ít.
- Quả nhiên, tiểu tử này có nhân vật Đại Đế bảo hộ.
Nghĩ tới đây, Thương Bình Vương cũng âm thầm đau đầu.
- Không được, không thể để cho tiểu tử này còn sống đi ra ngoài. Nếu hắn đi ra ngoài, về sau còn có nơi Thương Bình Vương ta sống yên ổn sao?
Mặc dù Thương Bình Vương có chút bối cảnh, nhưng hôm nay hắn đắc tội là nhân vật Đại Đế bảo hộ, nếu truyền ra ngoài, tất sẽ đưa tới trả thù điên cuồng.
- Đợi một chút. . .
Thương Bình Vương nhớ tới những thủ đoạn kia của Giang Trần, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia linh quang.
- Thủ đoạn của tiểu tử này, ta giống như đã gặp ở nơi nào? Không đúng, ta khẳng định chưa thấy qua. . . Nếu như trước kia đã gặp, ta nhất định có ấn tượng. Thế nhưng mà, vì cái gì cảm thấy có chút quen thuộc nhỉ?
Trong đầu Thương Bình Vương ẩn ẩn bắt được một điểm manh mối, nhưng không cách nào đem manh mối suy diễn ra, trầm tư suy nghĩ.
- Nhiều xúc tu như vậy, có thuộc tính Băng Hỏa. . . Ân?
Thương Bình Vương đột nhiên biến sắc, cả người nhảy dựng lên.
- Là hắn?
Giờ khắc này, Thương Bình Vương rốt cục nghĩ tới.
Hắn vào Nam ra Bắc, đi qua vô số địa phương. Khi đi ngang qua Xích Đỉnh Trung Vực, nhìn thấy giải thưởng cực kỳ khoa trương.
Người trong giải thưởng tên là Giang Trần. . .
- Giang Trần. . . Đúng rồi, Giang Trần.
Trong mắt Thương Bình Vương đột nhiên bắn ra vô số tinh mang.
- Năm đó Bất Diệt Thiên Đô xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, Bất Diệt Thiên Đô Pháp vương Cung Vô Cực dẫn đội đuổi giết, nhưng lại toàn quân bị diệt. Tất cả tông môn của Xích Đỉnh Trung Vực, cũng tổn thất thảm trọng. Đuổi giết kẻ này, không phải là Giang Trần sao? Những trang bị đặc thù kia của hắn, cùng tiểu tử này cực kỳ ăn khớp. Chẳng lẽ là hắn?
Thương Bình Vương có cách nghĩ này, không ngừng suy đoán, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
- Là hắn, nhất định là hắn.
Tròng mắt của Thương Bình Vương không ngừng chuyển động.
- Hảo tiểu tử, khắp nơi đuổi giết ngươi, ngươi ngược lại nghênh ngang chạy đến hoang man. Đúng rồi, trên giải thưởng đề cập tới, tiểu tử này có một đồng bạn. Đích thị là đồng bọn hắn mang theo rồi.
Thương Bình Vương càng nghĩ càng thấy đúng, cảm giác bị thất bại vừa rồi, thoáng cái không còn sót lại chút gì.
- Bất Diệt Thiên Đô cũng ở trong tay hắn chịu thiệt, bổn vương không biết hắn, bị hắn lừa gạt, ăn chút thiệt thòi ngược lại rất bình thường.
Tuy Thương Bình Vương chịu thiệt, nhưng chuyện này, hắn lại không có khả năng từ bỏ ý đồ. Trái lại, hắn đã có càng nhiều mưu kế nữa.
- Tiểu tử này nhiều thủ đoạn như thế, khó trách Bất Diệt Thiên Đô cũng không có biện pháp làm gì hắn. Không được, tám pho tượng của bổn vương còn ở trong tay hắn. Huống chi, tiểu tử này còn có nhiều trang bị nghịch thiên như vậy, hắn hà đức hà năng gì chứ? Dựa vào cái gì khống chế những vật này?
Thương Bình Vương không phục lắm:
- Nhất định phải giết tiểu tử này, phát tiết mối hận trong lòng ta, đoạt bảo vật của hắn, lấy đầu hắn đi nhận thưởng.
Tuy Thương Bình Vương bị thua có chút chật vật, nhưng cái kia là bởi vì bị Nguyên Từ Kim Sơn áp chế. Hắn còn có chút thủ đoạn không có sử dụng, tuy chưa hẳn có thể thắng đối thủ, nhưng ít ra có lực đánh cược một lần.
- Trước kia ta khinh địch, không có lưu ý tiểu tử này giả heo ăn thịt hổ.
Thương Bình