Nhưng mà bây giờ, Thương Bình Vương nhìn thấy Lữ Sư Nam, đã có một ít kế hoạch mới. Cho nên, đối với Lữ Sư Nam bất kính, lại không có phản bác.
Mà nghiêm mặt nói:
- Bổn vương có thể lập thiên địa thệ ước, tuyệt đối không có ý tứ nhằm vào Lữ đạo hữu.
Lữ Sư Nam nghĩ chốc lát, có chút không tình nguyện mở miệng nói:
- Cái cơ duyên gì, ngươi nói xem, phải chăng xác thực.
Thương Bình Vương cũng không thừa nước đục thả câu:
- Lữ huynh còn nhớ rõ tu sĩ họ Hoàng kia không?
- Ngươi nói là Hoàng đạo hữu? Vị mang theo đạo lữ kia?
Lữ Sư Nam hiếu kỳ hỏi.
- Là hắn.
Thương Bình Vương gật gật đầu.
- Lữ huynh cảm thấy thực lực của hắn như thế nào?
- Thực lực, có lẽ vẫn là Thánh cảnh. Bất quá có lẽ có sức chiến đấu như Hoàng cảnh, nhìn bộ dạng hắn không sợ hãi, có lẽ có chút bổn sự.
Lữ Sư Nam cấp ra phán đoán của mình.
- Đâu chỉ là có chút bổn sự?
Thương Bình Vương cười khổ nói.
- Thực lực của tiểu tử này, tuyệt đối không dưới ta và ngươi. Hắn là giả heo ăn thịt hổ.
- Chỉ giáo cho?
Con mắt của Lữ Sư Nam khẽ động.
Thương Bình Vương cũng không giải thích, mà hàm hàm hồ hồ nói:
- Trước kia ta cùng hắn có chút xung đột, dưới khinh địch, lại còn bị thất thế.
Trên mặt Lữ Sư Nam có chút vui vẻ mỉa mai:
- Vương gia không phải là muốn Lữ mỗ cùng ngươi tìm tiểu tử này xuất khí chứ? Nếu là như thế, thứ cho Lữ mỗ không có ý phụng bồi.
Lữ Sư Nam từ trong biểu lộ của Thương Bình Vương, đọc lên tầng ý tứ này.
Thương Bình Vương cười khổ nói:
- Ta biểu hiện có rõ ràng như vậy sao?
- Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu là đi giúp ngươi xuất khí, loại chuyện nhàm chán này, Lữ mỗ không có thời gian phụng bồi.
Bỗng nhiên Thương Bình Vương lạnh lùng cười cười:
- Lữ đạo hữu, đời tán tu ta mạo hiểm bốn phía, làm như vậy là vì cái gì? Cuối cùng nhất đơn giản là phú quý, là quyền thế, là tài nguyên, cuối cùng, cũng là vì trở nên cường đại hơn. Lời này, đạo hữu nhận đồng chứ?
- Đây không phải nói nhảm sao?
Tựa hồ Lữ Sư Nam không có tâm tư nghe tiếp.
Thương Bình Vương bỗng nhiên nói:
- Vậy bổn vương liền đi thẳng vào vấn đề. Lai lịch người này rất bất phàm, nếu như Lữ đạo hữu hiệp trợ bổn vương bắt kẻ này, bổn vương cho ngươi một cọc thiên đại tạo hóa.
- Cắt, có thiên đại tạo hóa, chính ngươi không muốn, còn đưa cho ta?
Lữ Sư Nam vẫn không tin.
- Ta tự nhiên có đồ vật ta muốn. Nhưng mà tiểu tử này, cũng rất đáng giá. Đáng giá vượt quá dự liệu của ngươi. Lữ đạo hữu còn nhớ Bất Diệt Thiên Đô cùng Xích Đỉnh Trung Vực liên hợp treo giải thưởng không?
Thương Bình Vương giống như cười mà không phải cười hỏi.
Sắc mặt Lữ Sư Nam ngưng tụ, thất thanh nói:
- Ngươi nói là treo giải thưởng Đan Càn Cung hậu bối Giang Trần?
- Đúng vậy, khoản độ treo giải thưởng, so với lúc ban đầu còn thêm vài lần. Lữ đạo hữu ngươi cảm thấy, dùng tư chất của ngươi, chừng nào thì ngươi có thể hỗn đến một bước kia?
Lữ Sư Nam nghĩ nghĩ, vẫn thành thật lắc đầu:
- Hỗn không đến.
- Nếu như có thể lấy được giải thưởng kia thì sao? Cơ hội một bước lên trời, Lữ đạo hữu có hứng thú không?
Thương Bình Vương cười hắc hắc hỏi.
- Ý của ngươi là?
Đồng tử của Lữ Sư Nam đột nhiên kịch liệt co rút lại.
- Tiểu tử kia, là Giang Trần mà Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết?
- Không sai, chí ít có chín thành nắm chắc có thể xác định.
Thương Bình Vương gật đầu.
- Hừ, mặc dù giải thưởng tốt, nhưng hai người thì phải chia ra a. Lữ mỗ thật sự không nghĩ ra vì cái gì, Vương gia sẽ nguyện ý chia xẻ cho Lữ mỗ?
Tính cách của Lữ Sư Nam rất cẩn thận.
- Rất đơn giản, một mình bổn vương, chưa hẳn nuốt trôi hắn.
- Tùy tùng của ngươi đâu?
Đột nhiên Lữ Sư Nam hỏi.
- Thực lực của hắn không đủ, không giúp được ta.
Thương Bình Vương tự nhiên sẽ không nói tùy tùng đã chết.
Lữ Sư Nam trầm ngâm một lát, lại nói:
- Mặc dù giải thưởng tốt, nhưng hai người không dễ phân a. Thật muốn náo đến cùng, Lữ mỗ chưa hẳn tranh qua ngươi.
- Giải thưởng quy ngươi.
Thương Bình Vương thản nhiên nói.
- Bổn vương có chút địa vị, đối với những tài phú phong thưởng kia, cũng không phải quá cần, đất phong, khai tông lập phái, cũng không phải chỗ bổn