Mà thiên tài thế gia đại phiệt bình thường, cũng không cần phải tham gia tranh đoạt tân tinh bảng, chỉ cần tham gia tranh đoạt thiên tài bảng.
Mỗi một chi tiết tỉ mỉ, đều thể hiện ra đặc quyền, thể hiện ra từng cấp bậc, đẳng cấp.
Khổng Tước đại đế thấy Giang Trần trầm ngâm không nói, hắn dùng ánh mắt có chút thâm ý nhìn qua Giang Trần:
- Sao nào? Sợ rồi sao? Vẫn cảm thấy không công bằng?
Nếu muốn nói không công bằng quả thực là có.
Nhưng mà tự nhiên Giang Trần sẽ không nói cái gì mà không công bằng, có lẽ nhìn qua có chút không công bằng, thế nhưng con đường võ đạo rất dài, chỉ có thiên đạo là công bằng mà thôi.
Hắn cũng không tới mức mà tới chuyện này cũng không nghĩ ra.
- Bệ hạ, không có công bằng tuyệt đối, công bằng chính thức chỉ dựa vào bản thân mình tự mình tranh thủ. Vãn bối chưa từng nghĩ tới cái gì gọi là công bằng từ trên trời rơi xuống.
Khổng Tước đại đế cười ha hả:
- Nghe ngươi nói như vậy cũng có thể nhìn ra được trong lòng ngươi đã hiểu rõ, không tới mức nghĩ không thông.
- Không cần nghĩ không thông, từ phía dưới từng bước đi lên, cũng là một trải nghiệm rất tốt a. Những người được gọi là thiên tài kia đứng ở trên cao quen, làm sao có thể cảm nhận được loại trải nghiệm này.
Giang Trần nói ra những lời này là bởi vì cảm xúc bộc phát ra.
Kiếp trước hắn không thể tu luyện, không có cách nào trải nghiệm được loại khoái cảm cạnh tranh với thiên tài thiên hạ này. Hiện tại trọng sinh sống lại, loại cơ hội này tự nhiên hắn vô cùng quý trọng.
Nếu nói đứng ở vị trí cao, kiếp trước hắn là nhi tử Thiên Đế, cao cao tại thượng. Thế nhưng mà hắn lại không có bất kỳ trải nghiệm nào, tất cả chỉ là tịch mịch vô tận.
Cho nên ở kiếp này có cơ hội như vậy, làm sao hắn có thể phàn nàn cái gì được cơ chứ?
Cho dù Khổng Tước đại đế cho hắn đặc quyền này, Giang Trần cũng chưa chắc đã nguyện ý tiếp nhận.
- Tốt.
Khổng Tước đại đế tán thưởng:
- Ngươi có thể nghĩ như vậy thì con đường tương lai nhất định sẽ càng rộng hơn những thiên tài kia. Nhất định sẽ đi xa hơn. Nhưng mà trước đó ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Thiên tài dòng chính đại đế so với thiên tài phía dưới hoàn toàn là hai cấp độ khác biệt.
Chuyện này cũng không cần Khổng Tước đại đế nhắc nhở.
Lưu Ly vương thành to lớn như vậy, thiên tài trẻ tuổi vô số, có thể đứng ở vị trí cao cấp nhất, không thể nghi ngờ được thực học của những thiên tài này.
Tự nhiên Giang Trần sẽ không khinh địch.
Nhưng mà Giang Trần cũng sẽ không tự coi nhẹ mình.
Bọn họ có ưu thế của bọn họ, Giang Trần có ưu thế của bản thân mình.
- Lời dặn dò của bệ hạ vãn bối khắc sâu trong lòng. Thi đấu võ tháp sắp mở ra, vài ngày cuối cùng này vãn bối sẽ đi trước chuẩn bị một chút.
Khổng Tước đại đế gật đầu nói:
- Đi đi, lão phu chờ mong, nửa năm sau ngươi sẽ một bước lên trời.
Nhìn Giang Trần biến mất trong tầm mắt của mình, trong mắt Khổng Tước đại đế tràn ngập vẻ thưởng thức mãi không biết mất, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lầm bầm tự nói:
- Kẻ này có đại khí vận, ngay cả ở loại địa phương nhỏ bé như Đông Phương vương quốc cất bước cũng kinh người như vậy. Nếu như ngay từ đầu cất bước ở Lưu Ly vương thành, quả thực không tưởng tượng được độ cao tương lai của hắn sẽ ra sao.
Khổng Tước đại đế không chút che dấu sự thưởng thức của mình với Giang Trần.
Giang Trần trở lại Thái Uyên các, vừa vặt thấy Vi Kiệt tới Thái Uyên các. Nhìn thấy Giang Trần, Vi Kiệt cũng cao hứng bừng bừng, đi tới phía trước nói chuyện.
Chỉ là thái độ của Vi Kiệt trong thân mật lại khó tránh khỏi có một chút câu nệ. Chuyện này khiến cho Giang Trần có chút không thích ứng.
- Vi thiếu gia, ngươi khách khí rồi.
Giang Trần cười cười.
Vi Kiệt gãi gãi đầu nói:
- Hiện tại ngươi là đan đạo đệ nhất nhân ở Lưu Ly vương thành này, gia phụ bảo ta ở trước mặt ngươi không nên quá tùy ý, ta ...
- Ngươi đừng nghe lời hắn, chúng ta chung hoạn