Thiên Côn thượng nhân nghiến răng nghiến lợi mắng lớn, thế nhưng mà từ trong giọng nói của hắn, Giang Trần không nghe ra được Thiên Côn thượng nhân này hận chủ nhân của Lưu Ly vương tháp trước đó thấu xương ra sao.
Đương nhiên đây chỉ là trực giác của Giang Trần mà thôi.
- Tiền bối đã thống hận vị tiền bối kia như vậy. Hắn cho mọi người phụ tá tân chủ nhân, chắc hẳn người cũng không yên lòng, làm chuyện qua loa đó chứ?
- Thế thì không được, tuy rằng lão hỗn đản kia đáng hận, thế nhưng lão phu nguyện đánh cược nguyện chịu thua. Cũng không phải quá hận hắn. Hơn nữa... Ài, nói thật, nếu như lúc trước không phải có lão hỗn đản kia, chúng ta có thể sống qua được ma kiếp thượng cổ hay không thật sự khó mà nói được. Chỉ có thể nói, có được có mất a...
Thiên Côn thượng nhân có chút thương cảm, dường như đang nhớ tới một đoạn chuyện cũ rất xa xôi.
Đây là một đoạn ân ân oán oán xoắn xuýt vào nhau, xem như Giang Trần đã nhìn ra.
Thiên Côn thượng nhân cho dù chửi bới chủ nhân Lưu Ly vương tháp, thế nhưng nghe khẩu khí của hắn, Giang Trần cũng có thể nhìn ra được, không phải là thống hận toàn bộ, là một đoạn ân oán kỳ quái.
- Được rồi, chuyện đã qua cũng qua rồi. Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?
Vốn Giang Trần định nói tên giả, thế nhưng trong Lưu Ly vương tháp này, dường như có che dấu cũng không có ý nghĩa, lập tức thành khẩn nói:
- Tiểu tử gọi là Giang Trần, nhưng mà một ít duyên cớ, trước mắt có tên là Chân Thạch. Là Thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn - Lưu Ly vương thành.
- Khổng Tước thánh sơn?
Lão già kia sững sờ, lắc đầu nói:
- Chưa nghe nói qua.
- Tiền bối chưa từng nghe qua Khổng Tước thánh sơn hay sao?
Quả thực Giang Trần sững sờ.
- Rất kỳ quái sao?
Thiên Côn thượng nhân hỏi lại.
Giang Trần cười khổ nói:
- Khổng Tước thánh sơn hiện tại là chưởng khống giả của Lưu Ly vương thành, đã khống chế Lưu Ly vương thành mấy ngàn năm.
- Mới mấy ngàn năm?
Thiên Côn thượng nhân nở nụ cười khinh thường:
- vậy ngươi có biết lão phu ở nơi này ngủ đông bao nhiêu năm hay không? Ta đại khái suy tính ra, ít nhất cũng phải có mười lăm vạn năm. Đây vẫn là phỏng đoán bảo thủ. Trước đó, lần thứ nhất có thiên tài tiến vào Lục cung truyền thừa vẫn là chuyện hơn hai vạn năm trước.
Vừa nói như vậy, Giang Trần đã triệt để minh bạch.
Khổng Tước thánh sơn trong mắt dân chúng Lưu Ly vương thành đã có lịch sử lâu đời. Dù sao, Khổng Tước đại đế thống trị mấy ngàn năm, không biết đã trải qua bao nhiêu thế hệ.
Thế nhưng đặt so sánh với lịch sử Lưu Ly vương tháp mà nói, mấy ngàn năm này không coi vào đâu. Trước đó thiên tài đầu tiên tiến vào Lục cung truyền thừa vẫn là chuyện hai ba vạn năm trước, khi đó Khổng Tước thánh sơn chỉ sợ không biết đang ở chỗ nào, cho dù có, có lẽ cũng chỉ là một thế lực nhỏ.
Nhưng mà Giang Trần cũng không có quá mức giật mình với chuyện này, dù sao kiếp trước hắn đã trải qua trăm vạn năm sinh hoạt. Mười mấy vạn năm tuế nguyệt tuy rằng là dài, thế nhưng vẫn không đủ làm cho Giang Trần rung động.
Dường như thấy phản ứng của Giang Trần bình thản, Thiên Côn thượng nhân cũng có chút kinh ngạc nói:
- Giang Trần tiểu tử, nhìn phản ứng của ngươi dường như không cảm thấy kinh ngạc với khoảng thời gian này a. Ngươi tuổi còn nhỏ, biết rõ ý nghĩa của nó thế nào không?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Tự nhiên là biết rõ.
- Ngươi biết mới là lạ.
Thiên Côn thượng nhân không tin:
- Nếu như ngươi biết rõ, nghe thấy con số này, sao lại có phản ứng bình thản như vậy.
Thiên Côn thượng nhân trước kia đã gặp hai thiên tài tiến vào Lục cung truyền thừa trước đó, những thiên tài kia nghe thấy khoảng cách thời gian như vậy, phản ứng đều vô cùng giống nhau, kinh ngạc không thôi.
- Tiền bối, chẳng lẽ ta nhất định phải phản ứng vô cùng kinh ngạc thì mới có thể thỏa mãn được tiền bối hay sao?
Giang Trần cũng cười khổ không thôi.
- Ách...
Nhất thời, THiên Côn thượng nhân nghẹn họng, nhưng mà hắn vẫn không phục:
- Ngươi... Ngươi thử nói xem.
- Số tuổi thọ của cường giả đại đế bất quá cũng chỉ năm ngàn tới một vạn năm, chưa từng có ai sống quá một vạn năm. Trừ phi là đột phá Thiên Vị thì mới có thể tăng cường