Nhưng mà Giang Trần nghe ra được, Thiên Côn thượng nhân đối với tình huống của nhân tộc hiện tại vô cùng không hài lòng, đối với cái gọi là Bát vực cũng khinh thường.
Hắn lập tức cẩn thận nói:
- Ngoài bát vực còn có một ít trung vực, một ít hạ vực, tạo thành chỉnh thể lãnh thổ của nhân loại. Về phần những chủng tộc cường đại khác, trước mắt vãn bối cũng không có cách nào biết được. Bởi vì trong các loại sử sách của nhân loại không có nói qua những chủng tộc khác. Đúng rồi, vãn bối còn nghe nói qua một Vạn Uyên đảo, nghe nói sau trận chiến thượng cổ kia, rất nhiều cường giả đều đi tới Vạn Uyên đảo ẩn cư. Dường như nói, cương vực nhân loại trải qua trận hạo kiếp kia, linh khí tiêu hao quá nhiều, dường như không thích hợp cho cường giả Thiên Vị sinh sống, hay gì gì đó vậy.
- Nói láo, nói láo.
Thiên Côn thượng nhân bỗng nhiên rất là kích động nói:
- Ta nói cho ngươi biết, đây tất cả chỉ là nói láo. Trận chiến thượng cổ đó chỉ có kẻ nhu nhược mới còn sống sót. Cũng là bởi vì thời kỳ thượng cổ bọn chúng là rùa đen rút đầu, mới có thể còn sống sót. Trận chiến ấy, cường giả chân chính có chí khí, không một ai mà không lao đầu vào trận chiến với Ma tộc, trận chiến ấy, không biết bao nhiêu cường giả vẫn lạc. Chỉ có những bại hoại trốn đi không chịu xuất lực, mới có thể sống tới cuối cùng.
Nói tới đây Thiên Côn thượng nhân bỗng nhiên nặng nề thở dài không thôi, dường như cảm xúc trong lòng hắn bị kích động, vô cùng ảo não, ngữ khí tràn ngập tự trách, nói:
- Ta cũng là người nhu nhược, ta cũng là người nhu nhược a.
Giang Trần vội nói:
- Tiền bối, người bị chủ nhân Lưu Ly vương tháp trước đó hạn chế, chuyện này không thể trách người.
Thiên Côn thượng nhân không nhịn được mà thở dài, Giang Trần nói như vậy mới khiến cho cảm xúc trong lòng hắn ổn định hơn một chút, sau đó hắn lại lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, lão phu có thể cho ngươi biết một cách chính xác. Nếu như cương vực nhân loại vẫn còn duy trì bộ dáng như vậy, đợi đến khi Ma tộc tro tàn cháy lại, chính là ngày Nhân tộc diệt vong.
Trong lòng Giang Trần nhảy dựng lên, nói:
- Có nghiêm trong như vậy sao?
- Nói nhảm.
Thiên Côn thượng nhân cũng bất chấp phong phạm tiền bối, kêu lớn:
- Trận chiến thượng cổ đó, bao nhiêu chủng tộc cường đại liên hợp lại, trả một cái giá lớn, cường giả cơ hồ tổn hao bảy tám thành mới có thể miễn cưỡng vây khốn đại quân Ma tộc. Tuy rằng cũng chém giết được đại bộ phận. Thế nhưng mà những Ma đầu cường đại lại không giết được. Cuối cùng chỉ có phong ấn bọn chúng.
- Phong ấn? Là sao? Nghĩa là không thể trảm thảo trừ căn. Ý nghĩa rằng Ma tộc còn có hy vọng đông sơn tái khởi.
Thiên Côn thượng nhân giận dữ nói tiếp:
- Không thể tưởng tượng được những kẻ đáng xấu hổ chỉ biến trốn tránh kia, còn co đầu rút cổ trốn tới nơi hẻo lánh, những kẻ này là bại hoại thượng cổ. Cho dù đám người này đã vẫn lạc, thì hậu đại bọn chúng cũng nhất định là bại hoại, là người nhu nhược.
Lời này Giang Trần không có cách nào gật bừa.
Bởi vì người Giang Trần yêu mến nhất là Hoàng Nhi, cũng xuất thân ở Vạn Uyên đảo. Hắn biết Hoàng Nhi không phải là bại hoại. Trên người Hoàng Nhi có rất nhiều sự bi thương, cũng không phải là loại người bại hoại như trong miệng Thiên Côn thượng nhân nói.
Bao nhiêu lần Hoàng Nhi đã trải qua sinh tử với hắn.
Nhưng mà Giang Trần không có cãi lại, hắn biết rõ Thiên Côn thượng nhân nhất định là người nóng nảy, hơn nữa còn bị phong ấn mười mấy vạn năm, đối với thế cục bên ngoài không hiểu được. Chỉ có thể sốt ruột không thôi. Quýnh lên như vậy, tự nhiên là nổi giận lôi đình, cảm xúc không thể khống chế được.
- Ài, khó trách mấy vạn năm qua không có thiên tài tiến vào Lục cung truyền thừa. Ngay cả lão phu cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng. Thậm chí lão phu còn hoài nghi, kế tiếp nếu như có thiên tài xông vào Lục cung truyền thừa, nói không chừng sẽ là đệ tử Ma tộc a.
Thiên Côn thượng nhân tự giễu cười cười:
- Lão phu biết rõ chuyện này là điều không thể nào. Bởi vì huyết mạch Ma tộc vừa mới tiến vào Lưu Ly vương tháp cũng sẽ bị lực lượng chấm chế đánh chết.
- Đúng rồi, Giang Trần, ngươi