Cũng không phải là không có người có dã tâm bừng bừng, thế nhưng những người nhìn chằm chằm vào Thiên Vị xá lợi và Thiên Vị phù chiếu kia căn bản không có cách nào tiến vào Lưu Ly vương tháp.
Chỉ cần bước vào cấm khu, lập tức sẽ bị cấm chế đáng sợ của Lưu Ly vương tháp điên cuồng công kích.
Cơ hồ mỗi ba năm mươi năm sẽ có người điên cuồng lao vào chỗ chết, muốn tiến vào Lưu Ly vương tháp, thế nhưng càng về sau, trong cương vực nhân loại, tất cả mọi người đều biết không thể xông vào Lưu Ly vương tháp.
Thiên Vị phù chiếu quả thực hấp dẫn, thế nhưng mười mấy vạn năm qua, nó vẫn bình yên vô sự trong Lưu Ly vương tháp. Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ thứ này căn bản không lấy được. Bằng không mà nói đã sớm bị người ta cướp đi rồi.
Coi như là lịch đại đại đế của Lưu Ly vương tháp, cho dù là đỉnh cấp cường giả như Khổng Tước đại đế, cho dù dương thọ của bọn họ hao hết, cũng không có khả năng thu Thiên Vị phù chiếu này.
Bởi vì bọn họ cũng không tiến vào Lưu Ly vương tháp được.
Cấm chế của Lưu Ly vương tháp, đối với người ngoài và người trong nhà đều như nhau. Trừ sáu mươi năm Lưu Ly vương tháp mở ra một lần, thời gian khác tiến vào, ai đi vào cũng bị cấm chế công kích.
Đương nhiên như Giang Trần hiện tại thì khác, hắn tiến vào Lục cung truyền thừa, đạt được Thời Không ấn phù, nghĩa rằng hắn đã có tư cách là nửa chủ nhân.
Cho nên đối với hắn trước mắt mà nói, bất luận tiến vào lúc nào cũng không thành vấn đề.
Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải đạt được Thời Không ấn phù.
- Tiểu tử, giữ Thời Không ấn phù của ngươi cho tốt. Đừng để cho Thời Không ấn phù rơi vào trong tay kẻ tâm thuật bất chính. Còn nữa, huyết mạch Côn Bằng ta cho ngươi cần phải lợi dụng cho tốt.
Giang Trần hiếu kỳ hỏi:
- Ba giọt huyết mạch Côn Bằng này có ý nghĩa đặc thù gì sao?
- Ý nghĩa đặc thù sao? Cũng không tính là như vậy. Đây chỉ là một bộ phận trong đánh cuộc năm đó giữa ta và chủ nhân Lưu Ly vương tháp. Nhưng mà, mỗi một giọt huyết mạch Côn Bằng đều có thể tạo nên một cường giả Thiên Vị. Đây là huyết mạch Thiên Vị. Hiện tại nhân tộc suy yếu như vậy. Cho nên ngươi phải cẩn thận sử dụng ba giọt huyết mạch Côn Bằng này. Ngày sau ngươi trở thành chủ nhân Lưu Ly vương tháp, tự nhiên cũng cần một đội ngũ của mình, còn cần lực lượng truyền thừa của mình. Cho nên ba giọt máu này ngươi có thể dùng để chiêu binh mãi mã, thua mua nhân tâm, thân vệ, cũng có thể giữ lại để ban cho môn nhân đệ tử sau này. Đề nghị của lão phu cho ngươi chỉ có bốn chữ, đó là thà ít chứ không ẩu.
Thà ít chứ không ẩu?
Giang Trần nghĩ lại lập tức như ngộ ra.
Đây là huyết mạch Thiên Vị, bất luận một giọt nào rơi vào trong cương vực nhân loại đều dẫn tới một hồi chém giết, gió tanh mưa máu. Vì huyết mạch Thiên Vị, bất luận một kẻ nào cũng có thể làm ra chuyện ti tiện.
Cho nên những lời này của Thiên Côn thượng nhân không thể nghi ngờ là đang khuyên bảo hắn. Nhất định phải nhìn người cho chuẩn, đừng cho những kẻ dã tâm bừng bừng, tâm thuật bất chính kia biết được.
Nếu không, mấy giọt máu này sẽ dẫn tới họa sát thân cho hắn.
- Tiểu tử, trên người ngươi dường như có lực lượng huyết mạch không kém hơn huyết mạch Côn Bằng. Chuyện này khiến cho lão phu cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà lực lượng huyết mạch vĩnh viễn không ngại nhiều. Thể chất nhân tộc ở trong các tộc thời thượng cổ, tuy rằng gầy yếu, thậm chí là tộc yếu đuối nhất. Nếu tính chỗ tốt, chỉ có một điểm, đó là thể chất nhân tộc có tính bao dung vô cùng mạnh. Bất luận là huyết mạch gì, thể chất nhân tộc cũng có thể dung hợp. Tính ba o dung huyết mạch của nhân tộc ở trong các tộc thời thượng cổ tuyệt đối là tồn tại số một số hai.
Nhân tộc với tư cách là chủng tộc có thể sinh tồn ở tất cả vị diện Chư Thiên, cũng không tính là cường đại, thế nhưng lại có thể sinh sống ở tất cả các vị diện là bởi vì tính dung hợp huyết mạch rất mạnh. Lực lượng huyết mạch vô cùng dẻo dai, cho nên bất luận