Là phụ thân Thiên Đế cố ý làm vậy, hay là hắn may mắn tiến vào luân hồi?
Trong lúc nhất thời Giang Trần lâm vào trong trầm tư.
- Tiền bối, nói như vậy, hiện tại ta có thể rời khỏi Lưu Ly vương tháp sao?
Bỗng nhiên Giang Trần hỏi.
- Nói nhảm, tiến vào Lục cung truyền thừa, mỗi một cung ngươi sẽ có một lần cơ hội rời khỏi. Cũng có một lần cơ hội tiến vào. Nhưng mà trước khi rời đi ngươi phải dùng tâm ma thề, tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật Lục cung truyền thừa. Nếu không lập tức sẽ bị tâm ma cắn trả mà chết.
Thiên Côn thượng nhân thở dài:
- Đây là quy củ, là quy củ mà người kiến tạo Lưu Ly vương tháp định ra, ai cũng không thể phá hư.
Giang Trần có thể hiểu được.
Người không có tiến vào lục cung truyền thừa, ngay cả cơ hội phát ra lời thề tâm ma cũng không có. Sau khi rời khỏi, trận pháp ra ngoài sẽ xóa sạch ký ức có liên quan tới Lục cung truyền thừa trong đầu bọn họ.
Chỉ có người tiến vào Lục cung truyền thừa mới có tư cách không bị xóa đi trí nhớ.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn còn tư cách đi vào lần nữa. Nếu như đã dùng qua cơ hội một lần thất bại kia, lần thứ hai khiêu chiến còn thất bại, vậy thì một khi đi ra, trí nhớ cũng sẽ bị xóa đi.
Trên phương diện giữ bí mật, Lưu Ly vương tháp làm vô cùng hoàn mỹ. Đây cũng là lý do tại sao Lưu Ly vương tháp truyền thừa mười mấy vạn năm, thủy chung không bị người bên ngoài nắm bắt.
Về bí mật Lưu Ly vương tháp, bên ngoài thủy chung không được biết gì cả.
Nhìn thấy Giang Trần trầm ngâm không nói, Thiên Côn thượng nhân nhịn không được mà hỏi:
- Không phải ngươi thực sự muốn đi ra ngoài đó chứ? Nếu như ta là ngươi, ta nhất định sẽ lựa chọn ở lại Thiên Côn cung. Sau đó đợi thời cơ chín muồi đi khiêu chiến cung thứ hai.
Giang Trần cười khổ một tiếng:
- Tiền bối, ta phải đi ra ngoài một chuyến.
Nhìn thấy Giang Trần kiên trì như vậy, Thiên Côn thượng nhân cũng thở dài nói:
- Ngươi muốn đi ra ngoài, bất luận cung nào đều có truyền tống trận đưa ngươi ra ngoài. Ngươi xác định muốn đi ra ngoài sao?
- Đúng vậy.
Giang Trần gật đầu, tiến vào nhiều năm như vậy, bên ngoài thế nào, trong lòng Giang Trần cũng có chút lo lắng. Thứ hắn lo lắng là Ma kiếp bộc phát sớm.
Đương nhiên, ước định với phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng là nguyên nhân mà hắn nhất định phải ra ngoài. Nếu như hắn không đi ra sẽ là bội ước, chỉ sợ sẽ lưu lại tâm ma trong lòng.
Thấy thái độ Giang Trần kiên quyết như vậy, Thiên Côn thượng nhân biết rõ có lưu lại hắn cũng không được. Cũng có chút buồn bực nói:
- Khó có được một tiểu gia hỏa như ngươi. Có thể giúp ta tâm sự giải buồn. Tiểu tử ngươi hết lần này tới lần khác lại kiên định đi ra ngoài như vậy. Chỉ là lão phu biết, ngươi nhất định có lý do để d id ra ngoài. Tốt, ngươi dùng tâm ma thề đi.
Giang Trần lập tức phát ra lời thề tâm ma. Lời thề tâm ma giống như thệ ước thiên địa vậy, vô cùng đáng sợ, cũng vô cùng linh nghiệm.
- Giang Trần, lời thề tâm ma này ngươi đã lập, ngàn vạn lần không nên đổi ý. Bằng không mà nói ngươi sẽ vạn kiếp bất phục. Đừng tưởng rằng ta nói chuyện giật gân. Bởi vì bí mật Lưu Ly vương tháp này liên quan tới số mệnh nhân tộc. Liên quan tới tương lai nhân tộc. Tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ xuất nào, ngươi hiểu chứ?
Thiên Côn thượng nhân ân cần khuyên nhủ.
Giang Trần thấy Thiên Côn thượng nhân nghiêm túc như vậy, nhịn không được hỏi:
- Liên quan tới số mệnh nhân tộc? Người kiến tạo Lưu Ly vương tháp này rốt cuộc là nhân vật bực nào? Ta nghe nói chủ tháp Lưu Ly vương tháp thờ phụ thiên vị phù chiếu của lão nhân gia, còn có Thiên Vị xá lợi a. Lão nhân gia là cường giả Đại Thiên Vị sao?
Thiên Côn thượng nhân ung dung cười nói:
- Thiên Vị? Ha ha, ngươi nghĩ quá đơn giản. Cái gọi là cung phụng Thiên Vị phù chiếu và Thiên Vị xá lợi của Lưu Ly vương tháp chẳng qua chỉ là để mê hoặc tai mắt người ngoài mà thôi. Hạch tâm Lưu Ly vương tháp căn bản không có Thiên Vị phù chiếu và Thiên Vị