Một chiêu không thành, ắt chỉ có một con đường chết.
Tay trái nắm chặt Táng Hoa kiếm khẽ run lên, cả người Lâm Nhất kéo căng như dây cung, hắn đang vận sức chờ bộc phát.
Advertisement
Thoạt nhìn, mọi người còn tưởng hắn sợ đến mức phát run, đã quên phải chạy trốn.
“Thiếu niên này sao còn không chạy?”
Advertisement
“Bị sợ choáng váng rồi à?”
Ven đường, nhiều người thấy vậy đều không khỏi lo lắng thay Lâm Nhất.
Đám hộ vệ Vân gia cưỡi trên những con ngựa cao to hung hăng lao đến, ngay khi bọn họ cách Lâm Nhất khoảng một trăm mét…
Hắn hành động!
Lâm Nhất bước lên một bước, nhưng chỉ một bước này đã khiến gió bão nổi lên, Long Hổ Sinh Uy!
Từ trên người Lâm Nhất, áp lực vô cùng mạnh mẽ điên cuồng bộc phát.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt bọn họ, đám hộ vệ Vân gia đang cưỡi tuấn mã đồng loạt mất khống chế, lắc lư dữ dội.
Thình lình, hai mươi tên hộ vệ, bao gồm thiếu chủ Vân gia đều bị Long Hổ Sinh Uy bộc phát từ trên người Lâm Nhất đánh bay.
Víu!
Lâm Nhất vận sức đã lâu, thoáng chốc, trường kiếm ra khỏi vỏ, hắn tung người bay lên.
Tụ Kiếm Thành Phong!
Táng Hoa
kiếm tựa như một làn thu thủy bắ n ra tung tóe, điên cuồng xoay tròn trong lòng bàn tay Lâm Nhất, nội kình Thuần Dương Công phút chốc bị hút vào trong kiếm.
Còn chưa hết!
Chiêu thức mà Lâm Nhất muốn thi triển chính thức là Lưu Phong kiếm pháp đại thành – Hồi Quang Lưu Ảnh, cho đến nay, chiêu này vẫn chưa được hắn mang ra thực chiến.
Giữa không trung, Lâm Nhất lao người theo kiếm, lên xuống xoay chuyển.
Nhất thời, kiếm ảnh đầy trời, chói mù mắt người. Một vùng trời toàn là ánh kiếm, cùng với đó máu tươi văng tung tóe, hình ảnh chớp nhoáng, nhanh tựa như sấm.
Đến khi Lâm Nhất rơi xuống đất, trên người mỗi võ giả Vân gia giữa không trung đều có ít nhất ba vết thương từ kiếm.
Ầm ầm ầm!