Cả đám tựa như bùn nhão “ầm ầm” rơi xuống đất, rên rỉ không thôi, lăn qua lộn lại.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, bắt đầu từ lúc Lâm Nhất bước ra một bước cho đến khi hắn rơi xuống đất, cùng lắm chỉ trong vòng 3 giây ngắn ngủi.
Nhưng trong 3 giây này, thế cục đã đảo ngược.
Advertisement
Cộp cộp cộp!
Ngay lúc đó, võ giả đứng ven đường biến sắc, không khỏi kinh hô một tiếng.
Advertisement
Nhìn thấy chủ nhân bị thương, Huyết Long Mã hung tợn rống lên một tiếng.
Sát khí bạo ngược trên người nó tràn ra, Huyết Long Mã tức giận lao về phía Lâm Nhất, nếu như bị nó đá một cú, e là hắn sẽ trọng thương.
Nhưng lúc này, Lâm Nhất lại mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh ung dung.
Hắn thu kiếm vào vỏ, rồi duỗi tay khẽ vỗ một cái, vừa vặn rơi trên đầu Huyết Long Mã đang hung hăng lao đến.
Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi!
Phịch…
Huyết Long Mã vốn đang nổi giận lại bị chấn nhiếp bởi một cái vỗ của Lâm Nhất, nó hoảng sợ khuỵu chân, quỳ rạp xuống.
Cảnh tượng đáng kinh ngạc trước mắt khiến quần chúng vây xem đều ngơ ngác.
Rõ ràng là Huyết Long Mã đang hừng hực lửa giận, rõ ràng
là Lâm Nhất chỉ vỗ nhẹ một cái, nhưng sao nó lại quỳ xuống rồi?
Lâm Nhất không để tâm đến bọn họ, hắn tiến lên nắm lấy dây cương, tung người phóng lên ngựa.
“Huyết Long Mã của ta!”
Cả người thiếu chủ Vân gia toàn là máu, hắn ta nằm rạp trên đất, không cách nào đứng dậy được, lúc này, sắc mặt hắn ta đã thay đổi mấy lượt, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như sắp khóc òa lên.
Huyết Long Mã đứng dậy, Lâm Nhất từ trên cao nhìn xuống thiếu chủ Vân gia, thản nhiên nói: “Con Huyết Long Mã này… nếu ta từ chối thì quá vô lễ! À, đúng rồi, ta còn muốn nói với ngươi một chuyện, mười cây Huyết Diễm cốt là do ta bán ra đấy”.
“Cái gì…”
Thiếu chủ Vân gia ngơ ngác, thoáng chốc, đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Giá!