*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tư Tuyết Y vén tóc dài lên, cười nhẹ: “Giờ đã biết rồi”.
Các đệ tử Ma Nguyệt Sơn Trang thầm cười khổ, sư huynh nhà họ thật kiêu ngạo... Rõ ràng biết mà cứ bảo là không biết.
Phải đánh một trận mới chịu thừa nhận đối phương.
Loạch xoạch!
Trong đại điện Quỳnh Đài, một nhóm thị nữ xuất hiện dọn dẹp đống đồ vỡ trên bàn của mọi người.
Sau khi dọn dẹp xong, công chúa Phượng Hoa nhìn lướt qua xung quanh, bảo: “Thưởng lễ”.
Cánh cửa điện phía sau lập tức mở ra, từng cặp thị nữ bước ra, tay bê khay ngọc, bên trên là lễ vật được trùm vải đỏ.
Trên mặt của các trưởng lão tông môn đều lộ vẻ mong đợi, khó giấu được ý cười trong mắt.
“Công chúa Phượng Hoa lại muốn ban thưởng lễ vật, chắc chắn là rượu ngon thượng hạng của hoàng thất. Ha ha, đúng như dự đoán, lại là Tuý Hoa Âm”.
“Tuý Hoa Âm! Năm năm rồi chưa được uống Tuý Hoa Âm, ta nhớ nó lắm”.
“Nghe nói rượu này không chỉ là một loại rượu ngon tuyệt thế mà còn rất có lợi cho tu vi nữa”.
“Rượu mà không mất hồn, không phải Tuý Hoa Âm!”
Nhiều đệ tử tông môn li3m môi, tha thiết nhìn các trưởng lão được ban rượu. Cũng có rất nhiều trưởng lão mở nắp uống ngay tại chỗ, vui vẻ hò hét.
Một người thị nữ đi đến bàn của Lăng Tiêu Kiếm Các, sau khi dâng một bình Tuý Hoa Âm.
Nàng ta cười nhẹ nhìn Lâm Nhất: “Lâm Nhất công tử, công chúa nhà ta bảo hôm nay ngươi thể hiện
rất tốt nên ban thưởng riêng cho ngươi một bình Phượng Hoàng Đài”.
Giọng của thị nữ không lớn nhưng vẫn khiến mọi người kinh ngạc thốt lên, rất nhiều ánh mắt mất khống chế dời qua.
“Phượng Hoàng Đài! Phượng Hoàng Đài thất phẩm nổi tiếng, nghe nói cả nước Đại Tần chỉ có hai bình, một bình nằm trong bảo khố của hoàng thất, bình còn lại nằm trong tay công chúa”.
“Nghe nói là do hoàng đế ban cho công chúa lúc nàng ấy còn nhỏ. Khi đó công chúa Phượng Hoa được cưng chiều hết mực, tài hoa phong nhã bậc nhất Đế Đô”.
“Nhưng biểu hiện của Lâm Nhất hôm nay cũng đủ để nhận phần thưởng này, thật đáng tiếc...”
“Nếu so sánh, Tuý Hoa Âm tam phẩm trên tay chúng ta có vẻ hơi vô vị...”
“Định bỏ à? Vậy cho ta đi”.
“Sao được, ta sẽ giữ cho mình, rượu tam phẩm cũng rất hiếm, có tiền cũng khó mà mua được”.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào bình rượu khắc hình thổi tiêu gọi phượng, trong mắt tràn đầy hâm mộ và ghen tị.
Lạc Phong trưởng lão vui mừng khôn xiết, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Lâm Nhất.
Lâm Nhất đứng lên nhận