Không có sự bồi dưỡng của Lăng Tiêu Kiếm Các, Lâm Nhất sẽ không có hào quang rực rỡ của ngày hôm nay, nói vậy cũng không sai.
Nhưng không ai chú ý tới đại hoàng tử Tần Vũ thầm khịt mũi, lặng lẽ rời khỏi đại điện Quỳnh Đài.
Lạc Phong cười: “Không dám nhận, không dám nhận. Công chúa ban thưởng, đương nhiên phải cảm ơn công chúa, có lẽ Lâm Nhất cũng sẽ xứng với phần thưởng của công chúa”.
Công chúa Phượng Hoa không tiếp lời, trong mắt thoáng qua vẻ mệt mỏi, phất tay bảo: “Bản công chúa mệt rồi, các ngươi lui ra hết đi”.
Các tông môn nhận được rượu đều tươi cười rạng rỡ, chắp tay thi lễ sau đó rời đi.
Lâm Nhất trầm tư nhìn Phượng Hoàng Đài trong tay mình, không hiểu cho lắm.
“Hì hì, xem ra bản sư tỷ nói không sai, tiểu sư đệ nhà ta quả nhiên xuất sắc, ngay cả công chúa cũng vừa ý, sau này xin hãy gọi ta là Thần Toán Tử”.
Hân Nghiên trịnh trọng nói, trong mắt đầy ý cười.
Mấy người Đường Thông cười hùa theo: “Tiểu sư đệ oai phong nghiêm chỉnh, khôi ngô tuấn tú, tiền đồ vô lượng, rất có khả năng làm phò mã đấy”.
“Đám nhóc này nói gì vậy, mau câm miệng cho ta”.
Lạc Phong xụ mặt mắng một tràng, nhưng mọi người đều có tâm trạng rất tốt, không hề tức giận.
Mọi người vừa cười nói, vừa đi ra ngoài.
Lâm Nhất khó hiểu, quay lại nhìn thì thấy công chúa Phượng Hoa đang định bước vào cửa điện trùng hợp ngoảnh đầu lại.
Bốn mắt lập tức nhìn nhau, Lâm Nhất không khỏi ngẩn ra.
Nhìn công chúa Phượng Hoa đeo khăn che mặt, tao nhã vô song,
hắn lập tức ngây người.
Nhưng ngay sau đó công chúa Phượng Hoa quay đầu đi, không nhìn thêm nữa.
Ặc, xem ra chưa chắc là đang nhìn hắn.
Lâm Nhất tự giễu trong lòng, không nghĩ nhiều nữa mà dời mắt đi. Bên ngoài đảo Quỳnh Đài, trong làn khói sóng mênh mang, hơi nước mờ mịt, nắng chiều xuyên qua dãy núi rọi xuống mặt hồ, cảnh sắc quyến rũ khó tả bằng lời.
Tiếc thay dù đẹp, nắng chiều vẫn có vẻ già nua và thê lương.
Hắn vẫn thích mặt trời mọc hơn, mặt trời tựa ngọn lửa, dụ người nhập ma, cả đời khó quên.
...
Trời về khuya, người cũng ngủ yên, vầng trăng sáng lơ lửng trên cành dương liễu.
Trong gác xép của sân nọ, Thu Diệp Cư, Lâm Nhất đã tu luyện Tuế Nguyệt Tâm Kinh cả tuần chậm rãi mở mắt ra.
Hắn thở ra một hơi thật dài, chân nguyên toàn thân trở nên trầm lắng hơn nhiều sau khi được ngưng luyện bởi Tuế Nguyệt Tâm Kinh tầng hai.
Lâm Nhất đặt viên linh ngọc nhị phẩm đã bị nứt sang một bên, ngước mắt xuyên qua mấy cành liễu ngoài cửa sổ, nhìn về phía hồ Thuý Trúc lắng đọng ánh trăng.