Người Mộ Tu Hàn từng giết rất nhiều, nhưng kẻ xấu chết dưới kiếm của Lâm Nhất cũng không ít.
Đừng cho rằng Lâm Nhất hắn dễ tính!
“Kiếm!”
Lâm Nhất vẫy tay, kiếm Táng Hoa bay ra từng trong hộp kiếm sau lưng, cảm giác huyết mạch tương liên tràn ngập trái tim. Chân nguyên tràn đầy rót vào kiếm, kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm mang theo hàn mang lạnh lẽo lập tức chém bay ánh đao đáng sợ vừa bay tới.
Vèo vèo!
Tiếng kim loại gãy vang lên, uy lực của chiêu kiếm này cực kỳ mạnh mẽ, chém vỡ ánh đao ngưng tụ từ sát khí và chân nguyên.
Nhưng vẫn chưa hết, kiếm thế còn lại vẫn càn quét tới.
Sau khi một chưởng của mình bị đánh tan, sắc mặt Kinh Tuyệt hơi thay đổi, hắn ta liên tục lùi về sau ba bước.
Thực lực của Lâm Nhất này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn ta mấy phần.
“Thuỷ Vô Ngân, không cần phải đề phòng ta, nếu ngươi còn không sử dụng Yên Vân kiếm pháp thì ta sợ ngươi không còn cơ hội ra tay nữa đâu”.
Kinh Tuyệt nói với nét mặt lạnh nhạt, trong lúc đó, sát khí và chân nguyên trên người hắn ta không ngừng nổ tung. Sát khí màu máu bao phủ trên người hắn ta ngưng tụ thành một thanh trường đao sắc bén, trong sát khí màu máu chứa đựng hơi thở tuyệt tình tuyệt hận lạnh như băng, chỉ thấy thôi đã khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
“Như ngươi mong muốn, Yên Vân Tứ Khởi!”
Trong tay Thuỷ Vô Ngân chợt xuất hiện một thanh trường kiếm, kiếm ý trong người tản ra. Hắn ta rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý mênh mông biến thành mây khói vô biên, bóng người chia thành bốn, mỗi một kiếm chém xuống đều có chín tia kiếm mang thật thật giả giả, lại mờ ảo như mây khói xuất hiện.
Trong nháy mắt, trên người hắn ta kiếm thế như mây, liên miên không dứt, kiếm mang tựa như vô tận biến thành biển mây mờ mịt hội tụ từ bốn phương ùn ùn kéo về phía Lâm Nhất.
Sức mạnh của chiêu kiếm này đã thể hiện một cách
hoàn mỹ chỗ tuyệt diệu của Yên Vân kiếm pháp.
Ầm!
Kinh Tuyệt cũng không hề nương tay, lúc sát khí ngưng tụ đến đỉnh phong, hắn ta rút đao ra khỏi vỏ.
Một tia đao mang màu máu tràn đầy bá khí mang theo hơi thở tà ác xen lẫn trong kiếm thế mờ mịt của Thuỷ Vô Ngân bao trùm lấy Lâm Nhất.
Hai người cùng nhau sử dụng sát chiêu, không chút nương tay tấn công Lâm Nhất.
Tình huống rất nguy hiểm, dù là ai đối mặt với nó cũng sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lâm Nhất cầm chặt kiếm trong tay, tóc dài tung bay, lúc này, hắn cực kỳ tập trung, chỉ tập trung vào thanh kiếm.
Lòng hướng kiếm, không sợ sống chết!
Kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên được hắn điều động đến mức tối đa, kiếm mang màu tím tràn ngập cả người. Hắn vung kiếm, Thuỷ Nguyệt kiếm thế biến thành kiếm mang chứa đứng hàn quang lạnh lẽo hứng lấy biển mây và huyết quang đang muốn bao trùm lấy mình, trút hết sức lực.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Tia lửa bắn tung toé, tiếng binh khí chạm vào nhau liên tục vang lên. Trận đánh chấn động lòng người, tựa như sóng biển ngút trời kèm theo mưa rền gió dữ, chưa từng yên ổn được một phút giây nào.
Trận chiến vừa kịch liệt vừa tàn khốc kéo dài suốt nửa khắc, trên không trung có chân nguyên dao động, kiếm khí tung hoành, đao quang không dứt, máu tươi bắn khắp nơi.
Bỗng nhiên…