Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1179


trước sau

Đúng vào lúc hắn không thể chống cự được nữa mà ngã xuống, một cái bóng nhanh như tia chớp lao đến, vỗ mạnh một chưởng lên vai hắn.  

Người này lại chính là Hân Tuyệt, đúng vào lúc mấu chốt đã truyền một luồng Chân nguyên vào trong cơ thể hắn.  

Sắc mặt Hân Tuyệt bình tĩnh, vào giây phút sinh tử này dường như y vô cùng ung dung, trên gương mặt y không hề có lấy chút xíu xiu hoảng loạn nào.  

Y khống chế Chân nguyên của mình lưu chuyển trong kinh mạch của Lâm Nhất, giống như một miếng bông gòn hấp thu những luồng Chân nguyên màu tím rời rạc tản mát trong cơ thể. Dẫn dắt luồng Chân nguyên màu tím này từ từ di chuyển khắp người Lâm Nhất, tốc độ không nhanh không chậm, từ từ mà đi.  

Trong cơn mơ màng, Lâm Nhất mở đôi mắt ra, yếu ớt nói: “Sư huynh, ta đây là sắp chết rồi sao?”  

“Không chết được”.  

Trên mặt Hân Tuyệt lộ nét cười, khẽ giọng nói: “Đệ còn phải sống cho tốt, đến lúc cuối năm nay, hai ta còn phải cùng nhau tham gia Long Môn tranh tài, giúp kiếm các giành được hai danh hiệu”.  

“Ta chắc không được đâu, thực lực của các công tử đều có thể g iết chết cảnh giới Tử Phủ, ta hình như có chút miễn cưỡng”.  

Nhắc đến Long Môn tranh tài, cảm xúc rời rạc của Lâm Nhất dường như đã dần tập trung lại.  

“Ai nói không được, không thử làm sao biết được, đệ phải sống thật tốt cho ta, đừng có nghĩ lung tung nữa”.  

Trong đáy mắt tràn ra ý cười, biết Lâm Nhất đã thực sự được cứu sống rồi. Chân nguyên trong cơ thể dưới sự dẫn dắt của mình đã bắt đầu tự động vận chuyển.  

Lập tức, vừa nói chuyện với Lâm Nhất vừa giúp hắn hồi phục vết thương.  

Chủ yếu là vết thương do một đao của lão giả cảnh giới Tử Phủ kia gây ra.  

Trên nền tuyết, lão giả áo xám nằm trên đất đã không còn có thể đứng dậy được nữa, đã mất hoàn toàn sức sống, rất nhanh đã biến thành một thi thể khô quắt
và lạnh lẽo.  

Đến đây, tất cả mọi người rốt cuộc cũng phải tin là trưởng lão cảnh giới Tử Phủ này đã thực sự chết rồi!  

Trong hoang nguyên Tịch Diệt, vô số trưởng lão và đệ tử của các Tông môn đều dồn dập hít sâu một hơi đầy sợ hãi, thần sắc trong đáy mắt chứa đầy vẻ bàng hoàng và kinh ngạc.  

Huyết chiến Ngũ Tông, cảnh tượng vô cùng quy mô, thương vong vô số. Nhưng trưởng lão cảnh giới Tử Phủ thì vẫn chưa từng có người nào bị giết, nhiều nhất cũng là bị Tiêu Vân Kiếm làm trọng thương.  

Chấp kiếm trưởng lão có lòng muốn đuổi theo nhưng lại khó có thể rút ra được khỏi trận chiến, chỉ đành để mặt đối phương rời đi.  

Cảnh giới Tử Phủ tương đối khó đột phá, đối với bất kỳ Tông môn nào mà nói, trưởng lão cảnh giới Tử Phủ đều cực kỳ quan trọng, chính là viên đá nền tảng trung tâm, có được quyền lực cực lớn trong tay.  

Thậm chí nói một cách rõ ràng hơn, việc quyết định sự tồn vong thịnh vượng của một Tông môn chính là dựa vào việc so sánh về số lượng của các trưởng lão cảnh giới Tử Phủ.  

Tổn thất khi mất đi một trưởng lão cảnh giới Tử Phủ còn lớn hơn rất nhiều so với việc mất đi những người như Kinh Tuyệt, Bạch Nhạc và Mộ Tu Hàn.  

Cảnh giới Tử Phủ tương đối khó giết, cho dù không địch nổi thì bọn họ cũng có thể thoái lui.  

Nhưng trước mắt, một cao thủ cảnh giới Tử Phủ đã thực sự chết đi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện