*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chết dưới tay của Lăng Tiêu Kiếm Các, chết bởi Hân Tuyệt và Lâm Nhất liên thủ với nhau, khiến lòng người không khỏi cảm thấy rét lạnh.
“Thật là đáng sợ, Lăng Tiêu Kiếm Các này thực sự đã đào tạo ra bậc nhân tài xuất chúng, một Lâm Nhất thôi đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ được Hân Tuyệt lại còn có thực lực thế này…”.
“Sớm đã nghe nói đến, đệ tử này có thực lực có thể so sánh với các công tử, nay được thấy quả là lời đồn không giả”.
“Nghe nói Lăng Tiêu Kiếm Các dự định để người này tham gia vào Long Môn tranh tài cuối năm nay để tranh đoạt một vị trí công tử”.
“Thực lực của y quả thực có đủ tư cách”.
“Nhưng cũng không thể xem nhẹ Lâm Nhất, một kiếm cuối cùng kia quả thực hơi đáng sợ. Thiên phú kiếm đạo của đệ tử này sợ là trong Đế Quốc Đại Tần này đã rất khó để tìm được người nào có thể sánh được với hắn”.
Sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, trưởng lão và đệ tử của các Tông môn đều bắt đầu nhao nhao bàn tán.
Doanh địa nơi Bách Thú Môn đóng quân.
Có trưởng lão nhìn chằm chằm vào trong nhóm người của kiếm các đang hỗn chiến, ánh mắt lộ ra sát ý nhàn nhạt, trầm giọng nói: “Phong Dã, Lăng Tiêu Kiếm Các này rõ ràng đang nằm ở thế yếu, chỉ cần Lâm Nhất kia không chết. Ta đoán là Huyền Thiên Tông và Ma Nguyệt sơn trang đều sẽ không ra tay giúp đỡ, ngươi xem có nên…”.
Tông môn tự do bên ngoài biên giới, gọi là Tông môn nhưng thực ra cũng chẳng khác gì cường đạo đạo tặc, thường ngày những việc như nhân lúc cháy nhà đến hôi của cũng làm không ít.
Trước mắt, kiếm các lấy một địch bốn, nếu như không có biến cố gì thì ắt sẽ phải thất bại.
Nhân cơ hội này vớt một mẻ thì chắc chắn là chỉ có lợi chứ không có thiệt. Trong Bách Thú
Môn, rất nhiều trưởng lão đã bắt đầu nổi lòng tham…
Hơn nữa các đại Tông môn của Đế Quốc Đại Tần mặc dù phẫn nộ bất bình, vô cùng đồng tình với cảnh ngộ của kiếm các. Nhưng có Huyền Thiên Tông và Ma Nguyệt sơn trang dẫn đầu, đám Tông môn này đều sẽ không dám hành động bừa bãi, dù gì thực lực và nền tảng cách nhau quá xa.
Phong Dã thoáng động lòng, bảo vật trong túi trữ vật trên người Lâm Nhất đoán chừng là nhiều vô kể.
Nếu như có thể cướp được về thì đó sẽ là một món hời cực lớn.
Nhưng nghĩ đến bản thân và Lâm Nhất từng tiếp xúc trong mật cảnh Ma Liên, khiến hắn ta có chút do dự.
Trong hoàn cảnh thế này mà thừa nước đục thả câu thì rõ ràng là đã đắc tội đến chết với Lâm Nhất rồi. Nếu thực sự có thể giết được đối phương thì thôi, nhưng nếu như không giết được thì rõ ràng là một mối hoạ ngập trời.
Đành vậy, vũng nước đục này tốt nhất là đừng tham gia thì hơn.
Phong Dã lắc đầu nói: “Tạm thời đừng manh động, ta cảm thấy cho dù kiếm các bại trận thì trong tay chấp kiếm trưởng lão có Tiêu Vân Kiếm kia sẽ đưa Lâm Nhất đi, ta đoán chừng cũng chẳng có người nào ngăn lại được, hơn nữa…”.
“Hơn nữa cái gì?”
Trong mắt Phong Dã thoáng ý cười, khẽ nói: “Hơn nữa, Bạch Nhạc, Mộ Tu Hàn và Kinh Tuyệt đều đã chết rồi, tương lai ba Tông này lấy cái gì để tranh đấu với Bách Thú Môn của chúng ta? Trong mật cảnh Ma Liên ta đã nuốt một