Không hề báo trước, con Tử Diệm Ma Lang Vương này bỗng thốt ra tiếng người làm Lâm Nhất giật cả mình.
“Rất kỳ lạ sao? Cho dù là yêu thú bình thường muốn nói chuyện cũng không phải là không thể, huống hồ bản vương đã đột phá Thiên Phách. Chẳng qua ngươi yên tâm, nể mặt Huyết Long Mã này, bản vương sẽ không giết ngươi”.
Ma Lang Vương dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Nhất nên tiếp tục nói.
“Ngươi hẳn là độ kiếp thất bại rồi chứ?”
Nghi vấn trong lòng Lâm Nhất khiến hắn không nhịn được mà thốt ra.
“Đúng vậy, thất bại rồi”.
Tử Diệm Ma Lang Vương lạnh lùng nhìn sang Lâm Nhất, ngọn lửa hừng hực trên đỉnh đầu kia đang dần trở nên ảm đạm.
Quả nhiên, chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Con Ma Lang Vương trước mắt này chẳng bao lâu nữa sẽ chết.
“Thứ ngươi muốn là cái này đúng không!”
Tử Diệm Ma Lang Vương há miệng nhè ra một viên yêu đan màu đỏ lửa, khí tức khủng bố điên cuồng phát ra từ trên viên yêu đan.
Yêu đan màu đỏ lửa giống như có sinh mệnh đang chuyển động, trong đó bao hàm tinh hoa huyết mạch của Ma Lang Vương. Bề mặt bên ngoài của yêu đan này có khắc ma văn màu tím, ánh sáng lập loè trên ma văn lại giống như máu tươi.
Trong uy áp tàn bạo mà bá đạo có lẫn luồng khí tức cổ xưa đang chuyển động bên trong viên yêu đan màu đỏ lửa.
“Cái này…”.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Tử Diệm Ma Lang Vương đã đặt viên yêu đan vào trong tay Lâm Nhất.
“Mau đi đi. Trước đó lúc ta độ kiếp, chỗ này không phải chỉ có một mình ngươi”.
Ngọn lửa trên đỉnh đầu Tử Diệm Ma Lang Vương đã gần như sắp tắt.
Không chỉ một mình ta?
“Không đi được nữa rồi”.
Thình lình, trên đỉnh
núi bỗng vang lên giọng nói già nua, một lão giả hắc y âm thầm xuất hiện.
Đáy mắt Ma Lang Vương loé lên hàn mang, nó như một tia chớp xông qua muốn giết chết lão giả hắc y này.
Uỳnh!
Nhưng một yêu thú sắp chết như nó đã không còn sức mạnh của cảnh giới Thiên Phách từ lâu, chỉ một đòn đã bị lão giả hắc y nện ra một lỗ cực lớn ngay trước ngực.
Máu tươi văng tung toé khắp nơi, Tử Diệm Ma Lang Vương ầm ầm ngã xuống.
“Không!”
Mặt Lâm Nhất thình lình biến sắc.
Huyết Long Mã giận dữ nhìn chằm chằm về phía lão giả hắc y, nhưng trên người ông ta bao trùm luồng khí tức thâm sâu khó dò, khiến nó không dám có hành động bừa bãi.
“Vốn cho là độ kiếp thất bại, chẳng có gì thú vị để ở lại, còn may là quay lại nhìn thêm một lần nữa”.
Vẻ mặt lão giả hắc y lộ ra ý cười, ông ta nhìn về phía Lâm Nhất: “Nhóc con, đưa yêu đan ra đây, bảo bối này không phải là thứ mà ngươi có thể giữ được”.
Lời nói của ông ta vô cùng tuỳ ý nhưng lại không cho người khác được phép từ chối.
Mặt Lâm Nhất mang vẻ nghiêm trọng, không đến một khắc thời gian mà thế cục lại thay đổi nhanh như vậy khiến hắn hơi khó mà chấp nhận được.