*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đầu tiên là Ma Lang Vương trước lúc chết thăng cấp lên Thiên Phách, trong lúc hồi quang phản chiếu tặng yêu đan cho mình.
Nhưng chỉ một giây sau lại đột nhiên có một người ngoài nhảy ra.
Trong đầu Lâm Nhất xoay chuyển thật nhanh để tìm ra đối sách, lão giả hắc y này ít nhất cũng phải có thực lực cảnh giới Âm Huyền đại thành.
Với cảnh giới hiện tại của mình hầu như không thể đấu lại được với đối phương.
Cảnh giới Tử Phủ chia làm ba cảnh giới lớn, cảnh giới Âm Huyền, ảnh giới Dương Huyền và cảnh giới Âm Dương. Mỗi một cảnh giới lại phân ra tiểu thành, đại thành và viên mãn.
Nếu chỉ là cảnh giới Âm Huyền tiểu thành thì còn tạm, Lâm Nhất phỏng chừng mình ít nhất còn có năm phần thắng, nếu như là Âm Huyền đại thành, dốc hết át chủ bài ra thì nhiều nhất cũng chỉ có ba phần thắng.
Sự khác biệt về cảnh giới quá lớn.
Nếu như lão giả hắc y này tu luyện công pháp địa cấp thì khả năng thắng còn thấp hơn nữa.
“Thế nào, không muốn?”
Đáy mắt lão giả hắc y lộ ra vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ đến.
“Không dám”.
Lâm Nhất nhỏ giọng nói: “Vãn bối sẽ đưa tặng ngay bây giờ”.
“Đưa đến đây, yêu đan cảnh giới Thiên Phách có giá trị cao hơn nữa cũng không bằng được mạng của mình”.
Lão giả hắc y vuốt chòm râu, hờ hững nói.
Một bước, hai bước, ba bước!
Lâm Nhất đi gần về phía trước, đưa viên yêu đan Thiên Phách qua, ánh mắt lão giả hắc y rơi lên viên yêu đan, đáy mắt như bùng lên một ngọn lửa nóng bỏng, khẽ giọng lầm bầm: “Thú vị, Lang Vương này vậy mà lại có
huyết mạch của man thú cổ xưa, chẳng trách chẳng trách lôi kiếp của nó lại đáng sợ như thế. Nhưng mà bây giờ nó đã là của ta rồi”.
Trong lúc đưa tay ra định nắm lấy viên yêu đan.
Nhưng vừa mới định cầm lên liền chộp hụt vào không khí.
Sắc mặt thình lình thay đổi, đáy mắt hàn quang bắn ra, ngẩng đầu nhìn về Lâm Nhất.
“Xin lỗi, bảo bối đã vào tay ta, chưa từng có tiền lệ phải giao ra cho ai”.
Tứ Ấn Hợp Nhất!
Kim Cương ấn, Phá Không ấn, Phục Ma ấn, Chư Thiên ấn, trong lúc nguy hiểm, Lâm Nhất vung một quyền về phía ngực đối phương.
Phụt!
Dưới sức mạnh khủng bố và ào ạt của một quyền này, lão giả hắc y liền nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệnh.
Trong mắt ông ta lộ ra vẻ không thể tin nổi, hầu như không thể ngờ được với cảnh giới Bán Bộ Tử Phủ như Lâm Nhất lại dám ra tay với ông ta.
“Muốn chết!”
Vào giây phút khi ông ta bị đánh bay, lão giả hắc y nhanh như chớp tung ra một chưởng cũng đồng thời trúng lên ngực Lâm Nhất.
Chỉ là một đòn tấn công rất vội vã chưa sử dụng hết toàn lực.
“Đi!”