*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quang mang vàng kim chói lọi, nhưng vẫn có thể nhìn ra phía sau lưng bóng người kia dường như đeo một hạp kiếm.
“Là hắn, công tử Táng Hoa Lâm Nhất!”
Trong hàng vạn ánh nhìn, ai cũng không ngờ được người đầu tiên xông vào trong cột lửa lại là một chấp sự Khách khanh của thư viện Thiên Phủ. Trên cả vùng hồ Huyền Âm lập tức vang lên âm thanh xì xào, vô số ánh mắt đều lộ ra nét kinh ngạc tột độ.
Linh trụ Hoả Diễm xộc thẳng lên mây, nó đứng sừng sững giữa đất trời bao la, đường kính đạt đến kích thước nghìn trượng, có thể nói là vô cùng khủng khiếp. Toả ra luồng khí tức băng lạnh u ám như ngấm sâu vào trong xương cốt, khiến người ta khiếp sợ.
Trước đó mới chỉ chạm nhẹ mà đã khiến nhiều đệ tử nòng cốt ngay lập tức bị trọng thương, mất sạch sức mạnh chiến đấu.
Cột sáng nuốt chửng Linh khí trên mặt hồ Huyền Âm mà thành này đã cho bọn họ lĩnh giáo sự đáng sợ của nó từ lâu, chỉ hơi sơ hở một chút là sẽ bị trọng thương mất mạng.
Bây giờ, cảnh tượng Lâm Nhất thi triển Thất Huyền Bộ đến giới hạn, lao như điên về phía cột sáng này có thể nói là đã hấp dẫn hết mọi ánh nhìn ở đây.
Bất luận là đệ tử nội môn đứng bên bờ hay là những đệ tử nòng cốt lúc nãy vừa mới tranh đoạt hoa Huyền Âm, hay là các vị trưởng lão đứng ở trên đài cao phía xa cũng đều tập trung nhìn về phía hắn.
Tên nhóc này có làm được không?
Trong đáy mắt của nhiều người lộ vẻ nghi ngờ, đám người Dương Hùng không có hành động bồng bột như vậy mà hắn, một chấp sự Khách khanh cảnh giới Huyền Âm đại thành lại dám lỗ mãng như vậy, quả thực là to gan lớn mật.
Lấy danh nghĩa của
kiếm, ta lệnh cho hoa nở!
Nhưng những tiếng hô kinh ngạc và đầy nghi ngờ của bọn họ lại chẳng duy trì được bao lâu, bóng người bị bao trùm trong cột sáng kia đột nhiên quát lên một tiếng thật to.
Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện hình dáng một đoá Tử Diên Hoa cực lớn, khi đoá Tử Diên Hoa đó từ từ chuyển động, bước chân của Lâm Nhất thoáng ngừng lại, mà sau đó đột nhiên bùng phát. Cơ thể hắn tựa như một thanh kiếm sắc bén xé toạc bầu không, chém tan Linh trụ Hoả Diễm.
Đợi đến khi quang mang kia tan đi hết, bên trong Linh trụ Hoả Diễm kia có một bóng người hiện lên rõ ràng, người nọ vững vàng đáp xuống mặt hồ.
“Đi vào rồi!”
Chỉ thoáng chốc, những tiếng hô kinh ngạc vang lên ào ào, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất mang đầy vẻ sửng sốt.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trong hàng tràng những âm thanh hô lên kinh ngạc, lại có ba bóng người đạp gió bay lên, chính là ba người Dương Hùng, Lộ Triển và Tề Văn Hùng.
Ba người này đều có tu vi cảnh giới Âm Huyền viên mãn, chỉ cách cảnh giới Dương Huyền một bước rất nhỏ, thực lực so với những đệ tử nòng cốt khác rõ ràng không cùng một đẳng cấp.
Ba người cùng nhau ra tay, vẻ mặt Dương Hùng đi đầu vô cùng lạnh lẽo, Chân nguyên hùng hậu đang điên cuồng tràn ra. Thấp thoáng trên người loé lên những tia điện nổ lách tách, hoá thành một cây kích dài bằng lôi điện, đâm thẳng vào trong Linh trụ Hoả Diễm.