*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa mới chạm vào, còn chưa chính thức luyện hoá, trong mắt Lâm Nhất đã thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Hai mắt chậm rãi nhắm lại, Thương Long Cửu Biến từ từ vận chuyển, tay hắn lập tức phát ra một lực hấp dẫn.
Khi công pháp vận chuyển, lực lượng lôi đình trong viên yêu đan kia lập tức nổ tung, ngay sau đó nguyên dịch lôi đình chảy dọc theo bàn tay vào trong cơ thể như dòng suối.
Bùm!
Khi nguyên dịch lôi đình biến thành dòng suối chảy vào trong cơ thể, bộ áo xanh trên người Lâm Nhất lập tức nổ thành vô số mảnh.
Thậm chí cả mặt đất nơi hắn đang ngồi cũng mơ hồ nứt toác ra.
Roẹt roẹt!
Tia điện đan xen trên người Lâm Nhất phát ra tiếng roẹt roẹt, Thương Long Ấn trên ngực dần trở nên sẫm màu, từ màu tím ban đầu xuất hiện thêm một chút màu đỏ, mặc dù không nhiều nhưng màu đỏ này lại rất dễ nhìn thấy.
Trong lúc vô hình, Thương Long Cửu Biến của hắn cũng từ từ mạnh lên, tiến về phía tầng ba đỉnh phong.
Thương Long Ấn càng thêm sáng rực, trong mờ ảo có một tia long uy đáng sợ tích tụ. Khi luyện hoá yêu đan, mười tám lôi văn trên người hắn cũng dần dần trở nên thô và dữ tợn, không còn mảnh như ban đầu.
Răng rắc!
Nửa canh giờ sau, cơ thể tráng kiện của Lâm Nhất ngưng tụ ánh sáng như rồng bay phượng múa, chớp mắt đã sinh ra một đường lôi văn mới.
Sức mạnh Tam Thập đỉnh lại có thêm Nhất đỉnh chuyển đổi thành lôi văn.
“Nhanh quá!”
Lâm Nhất vô cùng mừng rỡ, tốc độ này xưa nay chưa từng có, nhanh hơn gấp mười lần so với tốc độ tu luyện trước đây của hắn.
Mạo hiểm giết con Ngân Điện Ma Điêu này, xem ra đã thật sự thành công.
Toàn thân toả ra lôi
quang, chiếu rọi vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú kia trông cực kì trang nghiêm. Ngoài mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong cơ thể Lâm Nhất lại như ngọn núi lửa, dòng suối biến hoá từ nguyên dịch lôi đình va đập trong cơ thể gây đau nhói.
May mà thể chất của Lâm Nhất đã hơn xưa, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với ngày đó ở kho báu Lôi Vân.
Hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được cơn đau này, lục phủ ngũ tạng như bờ đê ngăn lũ va đập. Tuy thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng từ đầu đến cuối không hề xuất hiện một vết rách.
Một đường, hai đường, ba đường...
Khi thời gian trôi qua, lôi văn trên người Lâm Nhất càng lúc càng nhiều, khi đạt tới ba mươi đường, cơ thể nhìn có vẻ cân đối kia mang lại cho người ta cảm giác như ẩn chứa sức bùng nổ vô tận.
Rõ ràng cơ thể trở nên cường tráng hơn, nhưng đường cong lại càng thêm hoàn hảo, rắn chắc nhưng không vạm vỡ, trông có vẻ linh hoạt, vừa cường hoá cơ thể vừa làm tăng sự nhạy bén của cơ thể.
Không xuất hiện tình trạng trở nên cường tráng khi tu luyện thể chất, thậm chí đạt tới mức độ còn khoa trương hơn cả yêu thú như những công pháp khác.