Cảnh giới Âm Dương là cảnh giới cuối cùng trong ba đại cảnh giới Tử Phủ, tiểu thành, đại thành, viên mãn, mỗi một tầng đều có biến đổi cực lớn. Cứ mỗi một bước như thế sẽ càng tiến gần đến cảnh giới Thiên Phách, thực lực cũng sẽ tăng lên gấp bội lần.
Đến cảnh giới Âm Dương, muốn gia tăng tu vi võ học sẽ cực kỳ khó khăn.
Trừ đám yêu nghiệt như bọn họ, muốn vượt cấp chiến đấu gần như khó hơn lên trời. Nếu là yêu nghiệt có thiên phú ngang nhau, cách một cảnh giới, e là không có bất kỳ phương pháp gì thắng được đối phương.
Lâm Nhất xem như một ngoại lệ, hắn nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, hơn nữa, kiếm ý của hắn còn mạnh đến mức nghịch thiên.
Cổ vực Nam Hoa to lớn như vậy, nhưng người có được kiếm ý mạnh như hắn chẳng khác nào lông phượng sừng long, đó là đã tính cả lớp kiếm khách có tuổi rồi đấy.
Nhưng dù là vậy thì một khi tu vi chênh lệch quá lớn, kiếm ý có nghịch thiên đến đâu cũng chẳng làm nên trò trống gì. Ví dụ như hiện tại, Trần Tử Ngọc và hắn cách một trời một vực. Một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất.
“Tử Ngọc, ngươi đang bị thương!”
Trên đỉnh núi ở đằng xa, ông lão áo đen khẽ nhíu mày và nói.
Tuy Trần Tử Ngọc đã ra riêng, nhưng dù trong gia tộc ở Lôi Châu thì thực lực và thiên phú của hắn ta có thể xếp vào ba hạng đầu. Nếu không, gia tộc cũng chẳng nể mặt hắn ta mà cố ý chuyển chuông Huyền Âm đến để trấn áp Lâm Nhất.
“Không sao”.
Trần Tử Ngọc cười thản nhiên, khi nụ cười ấy nhạt nhòa nơi đáy mắt, một luồng khí cực lạnh bộc phát từ trên người hắn ta.
Ở đằng kia, đắm mình trong luồng khí lạnh, quần
áo trên người Trần Tử Ngọc đều phát ra ánh ngọc mờ ảo. Tại thời khắc này, phong mang của hắn ta khiến người ta không dám nhìn thẳng, đồng thời cảm thấy cực kỳ khó thở.
“Ý chí Hàn Băng!”
Đám người Cổ Dương biến sắc, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Khi biết tu vi của hắn ta đã thăng cấp đến cảnh giới Âm Dương viên mãn, mọi người kinh ngạc, nhưng vẫn nằm trong dự đoán, dù sao thì ai cũng có thể cảm nhận được. Nhưng hắn ta lại có thể thức tỉnh được ý chí võ học, nắm giữ ý chí Hàn Băng, điều này vốn bọn họ chỉ mới nghe đồn mà thôi.
Bởi cảnh giới dưới Thiên Phách, muốn thức tỉnh ý chí võ học là điều cực khó, nhưng một khi thức tỉnh thì sẽ rất khủng bố.
Trong Quần Long Thịnh Yến, kiếm ý không thể vô địch được là vì sẽ có yêu nghiệt thức tỉnh ý chí võ học ở cảnh giới Tử Phủ, đủ thực lực để chống lại kiếm ý.
Đây là lần đầu tiên đám người Tần Húc, Cổ Dương nhìn thấy Trần Tử Ngọc thể hiện ý chí võ học, bọn họ thầm cảm thấy mất mát, ngày sau sợ là khó có thể ngang hàng với đối phương trong thất tú Thiên Lăng.
Chẳng mấy chốc, tâm tư của bọn họ đã xoay chuyển liên hồi.
Cổ Dương là người đầu tiên mỉm cười, vui vẻ nói: “Trần huynh giấu chúng ta cực thật đấy, không ngờ ngươi lại nắm giữ ý chí Hàn Băng, trong Quần Long Thịnh Yến lần này ắt có một chân trong ba thứ hạng đầu”.