“Hề hề, trước đó ta còn lo lắng cho Trần huynh, giờ xem ra đâu cần một ngón tay, sợ là nửa ngón tay cũng đủ để Trần huynh ấn chết hắn”.
“Ha ha ha, xin Trần huynh hãy ra tay để tên Kiếm Nô này hết hy vọng, chớ khinh Thiên Lăng ta không có ai!”
Giọng điệu của bọn họ đều có một chút gì đó lấy lòng, bất giác, cả đám chủ động hạ thấp thân phận trước Trần Tử Ngọc.
Nhìn thấy cảnh này, ông lão áo đen đang điều khiển chuông Huyền Âm vô cùng mừng rỡ, bèn đưa tay lên, linh văn phong tỏa một bên không gian dần buông lỏng, sau đó không ngừng vỡ ra.
Ông ta không sợ Lâm Nhất nhân cơ hội này bỏ trốn, với cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách của mình, ông ta có thể thao túng chuông Huyền Âm một cách cẩn thận và tỉ mỉ, chỉ cần Lâm Nhất dám có hành động khác thường, tiếng chuông ngân vang, đối phương sẽ biết được thế nào là tra tấn.
Đợi đến khi linh văn hoàn toàn vỡ ra, thân hình Trần Tử Ngọc chợt lóe, viễn độn vào.
Hắn ta và Lâm Nhất đều bị bao phủ bởi chuông Huyền Âm. Trần Tử Ngọc muốn tự tay nghiền chết Lâm Nhất, dùng thủ đoạn vô tình và tàn nhẫn để làm nhục đối phương.
“Dùng một đầu ngón tay để ấn chết ngươi thì có hơi khoa trương rồi, nhưng trong vòng ba chiêu, ta muốn giết ngươi chẳng khác nào giết một con chó!”
Trần Tử Ngọc hừ lạnh một tiếng, khí lạnh toàn thân xộc thẳng lên trời, hắn ta thi triển ý chí Hàn Băng tiểu thành đến mức tận cùng. Trong lúc chân nguyên sôi trào, hắn ta đánh ra một chưởng, ngay lập tức, có khí lạnh vô tận
như núi thở biển gầm cuồn cuộn tuôn ra, chưởng mang ẩn trong khí lạnh càng phát ra hào quang lóng lánh, hệt như một ngôi sao.
Táng Hoa!
Lâm Nhất duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm, thoáng chốc dung hợp kiếm uy Thương Long vào đó, nghênh đón chưởng mang khủng bố kia. Hắn không lùi mà tiến.
Sau khi đi được ba bước, bá khí mãnh liệt tuôn ra từ trên người hắn, mang theo uy áp cắn nuốt núi sông.
Bang…!
Táng Hoa ra khỏi vỏ, hào quang sáng chói như ban ngày, một kiếm này của hắn cực kỳ dứt khoát. Được tâm pháp Bá Kiếm phụ trợ, kiếm lao đi trong không trung, đâm thủng tầng tầng khí lạnh như biển gầm ngưng tụ, nghênh đón chưởng mang lạnh lẽo như băng kia.
Một thoáng phồn hoa, nhất niệm hoa khai!
Trong cơ thể Lâm Nhất, từng cánh hoa Tử Diên bung ra, khí tức trên người hắn đột nhiên tăng vọt, phút chốc đã đánh bật uy áp từ cảnh giới Âm Dương viên mãn của đối phương.
Thoáng chốc, kiếm Táng Hoa đã hung hăng đâm vào chưởng mang như sao băng kia, giờ phút này, thân kiếm hoa lệ như mộng ảo bắn ra duệ khí chói mắt.
Răng rắc!
Chưởng mang lập tức xuất hiện vết nứt, sắc mặt Trần Tử Ngọc thay đổi. Hiển nhiên, hắn ta không ngờ bản thân đã thi triển tu vi chân thật cùng ý chí võ học, vậy mà vẫn không cách nào nghiền áp được Lâm Nhất.