Một kiếm này đâm vào ngực đối phương, chân nguyên cuộn trào, kiếm quang tung hoành. Bảo giáp trước ngực Âu Dương Hạo ầm ầm nổ tung, toàn thân hắn ta máu tươi đầm đìa, để lộ vết kiếm vô cùng dữ tợn. Hắn ta phung ra một ngụm máu tươi, cơ thể bị hung hăng đánh bay ra ngoài, vừa khéo rơi xuống bên cạnh Tần Húc đang chật vật bò dậy.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tần Húc cắn răng, nhấn mạnh từng chữ một, lạnh lùng nhìn kiếm khách áo trắng đáng sợ trước mắt.
Hắn ta có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra bản thân đã khi nào đắc tội với người này. Tần Húc thật sự không có ấn tượng về hắn.
Âu Dương Hạo bên cạnh cũng tỏ vẻ nghi hoặc.
“Ngay cả giọng của Lâm mỗ mà cũng không nhận ra à? Hai vị đúng là mau quên, có lẽ, trong lòng các ngươi, Lâm Nhất ta đã sớm là một người chết rồi!”
Lâm Nhất giơ tay kéo xuống tấm mặt nạ màu trắng trên mặt.
Phút chốc, một khuôn mặt tuấn tú, tái nhợt như yêu ma xuất hiện trước mắt thế nhân. Dấu ấn màu tím ở mi tâm cực kỳ bắt mắt, cứ như được Tiên Nhân phẩy mực điểm vào đó vậy, khiến cho gương mặt yêu mị kia càng có thêm vài phần tiên khí siêu phàm thoát tục.
Xoạt!
Toàn bộ người có mặt tại sườn núi Lạc Thủy đều bị chấn động, vô số âm thanh bàn tán vang lên.
Là Lâm Nhất!
Kiếm khách áo trắng chính là Lâm Nhất, là tên Kiếm Nô trong lời đồn. Nghe nói hắn bị ba chiêu của Trần Tử Ngọc đánh bại, đã sớm đi chầu Diêm Vương. Nhưng hiện tại, hắn vẫn còn sống sờ sờ ra đó, hơn nữa, một lần nữa trở thành cơn ác mộng của nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng.
“Không! Không… Đây không phải là thật!”
Đồng tử của Tần Húc và Âu Dương Hạo co mạnh, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, bọn họ luống ca luống cuống, bị dọa đến mức run lên.
“Đến Địa
Ngục mà sám hối đi!”
Táng Hoa vung lên, kiếm quang như cầu vồng, hai cái đầu người phút chốc bay lên không.
Kiếm của Lâm Nhất quá nhanh, nhanh đến nỗi nhiều người còn chưa kịp thấy rõ thì Tần Húc và Âu Dương Hạo đã chết mất rồi.
Bịch!
Hai cái đầu người lăn lông lốc trên mặt đất, Tần Húc và Âu Dương Hạo trợn trừng mắt, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, cả hai đều chết không nhắm mắt.
Khoảng đất trống cực kỳ rộng lớn giữa sườn núi giờ đây chìm trong yên lặng, ngoại trừ tiếng gió nhẹ thổi qua chạc cây thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Thậm chí, trong một khắc ngắn ngủi, hô hấp của mọi người cũng đột ngột dừng lại.
Mãi một lúc lâu sau, mới có vô số âm thanh vang lên. Yên lặng vừa rồi không phải là yên lặng thật sự, chỉ do mọi người quá mức chấn động mà thôi. Đợi đến khi cảm xúc qua đi, bầu không khí lập tức bùng nổ, hệt như núi cao vạn trượng rơi xuống Giang Hà, tạo thành một loạt tiếng nổ “ầm ầm”, không cách nào cứu vãn được.
“Tần Húc và Âu Dương Hạo đều chết?”
Cho đến hiện tại, có rất nhiều người vẫn không dám tin vào những gì mình thấy, sâu trong mắt bọn họ lóe lên tia rung động.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là người đang đứng sừng sững trên lôi đài của Thiên Yêu Các.