*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Nhất, bàng hoàng và kinh ngạc, chẳng ai ngờ đó lại là một người chết mà cách đây vài ngày, đám võ giả và nhân tài kiệt xuất thành Thiên Lăng đã buông lời châm chọc.
Một kẻ vốn đã chết, giờ lại sống sờ sờ trước mắt mọi người, hơn nữa còn dùng một kiếm chém chết Tần Húc và Âu Dương Hạo.
Chấn động bực này đã không thể diễn tả bằng ngôn từ nữa rồi.
“Việc này… việc này… sao có thể chứ?”
Trên lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang, Cổ Dương và hai huynh đệ Kim gia trợn tròn mắt mà nhìn, bọn họ kinh ngạc đến mức suýt rớt cằm.
Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Lâm Nhất bị Trần Tử Ngọc dạy dỗ, khi đó, hắn thê thảm chẳng khác nào một con chó, hơn nữa lúc chuông Huyền Âm nổ tung, hắn đã bị nổ tan xác.
Với tư cách là người trong cuộc, bọn họ biết rất rõ chuông Huyền Âm phát nổ đáng sợ nhường nào, cứ như tận thế.
Yêu thú Huyết Long da dày thịt béo như vậy mà còn bị nổ đến mức chia năm xẻ bảy, thử hỏi sao Lâm Nhất có thể sống sót cho được.
Thật đáng sợ! Việc này đã hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, thế nên trong phút chốc, bọn họ có cảm giác như não mình đã ngừng hoạt động.
Nếu nói lúc này, trong thất tú Thiên Lăng, kẻ nào khó chịu nhất, vậy thì không ai khác ngoài Trần Tử Ngọc, Hắn ta đã để Trần gia tuyên tuyền một cách trắng trợn rằng mình dùng ba chiêu để làm thịt Lâm Nhất, ồn ào đến mức trong thành Thiên Lăng không ai là không biết.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lâm Nhất hiện thân, lại còn thẳng thừng giế t chết hai người Tần Húc, đó chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn ta.
Sự thật rõ rành rành ra đó, hắn ta đã nói dối, Lâm Nhất
vốn không chết, càng không có chuyện bại bởi ba chiêu của hắn ta.
Tại vị trí của Tử Nguyệt Động Thiên, các đệ tử và trưởng lão đều lộ vẻ khó coi, đặc biệt là Khuynh Nhược U. Mặt nàng ta tối sầm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất.
Không ngờ tên Kiếm Nô này lại xuất hiện!
“Ha ha ha, ta biết ngay mà, đồ chó má Trần Tử Ngọc, còn dám nói giết Lâm Nhất trong ba chiêu, đúng là dối trá! Công tử Táng Hoa vốn không hề chết!”
Trong đám đông, Quách Húc đột nhiên cười ầm lên, vô cùng khoái chí.
Dương Phàm đang bị trọng thương cũng vô cùng chấn động, khi nhìn thấy hai cái đầu người nằm trên mặt đất, hắn ta siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lộ rõ sự hưng phấn.
“Xem ra lời đồn ngày đó không phải thật, Lâm Nhất không hề bị Trần Tử Ngọc đánh bại trong ba chiêu. Trái lại, hắn đã bị thất tú Thiên Lăng vây quét, rồi dùng chuông Huyền Âm trấn áp!”
“Sao có thể giả được, ta tận mắt nhìn thấy đấy, Trần gia phái cao thủ Bán Bộ Thiên Phách ra tay, có điều, không ngờ vẫn không giết được Lâm Nhất, đúng là mạng lớn mà!”
“Hắn đến để báo thù đấy! Kẻ này đúng là ngoan độc, bất kể ngươi có là tứ đại gia tộc hay gì, ngươi đã giết ta, ta sẽ giết ngươi, thống khoái!”
“Nếu như gia nhập Thiên Yêu Các, e rằng không ai dám trêu chọc hắn nữa. Nhưng sẽ khó giết những người còn lại, không biết lựa chọn của hắn như thế nào…”