*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lúc nhất thời máu bay đầy trời, giữa không trung tràn ngập nội tạng vỡ vụn của yêu thú.
La Hàn ngoảnh đầu lại, nhìn thấy cảnh này thì kinh sợ đến mức trợn mắt ngoác mồm.
Một nhát kiếm, chỉ một nhát kiếm nhẹ nhàng đã giế t chết nhiều yêu thú như vậy, thật đáng sợ.
Lưu Vân Tông cũng có trưởng lão cảnh giới Âm Dương, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Lâm Nhất, thậm chí những trưởng lão cảnh giới Âm Dương viên mãn kia cũng không sánh nổi một nhát kiếm này của Lâm Nhất.
Suy nghĩ này nghe cũng hợp lí.
Tu vi của Lâm Nhất chỉ mới cảnh giới Âm Dương tiểu thành, nhưng kiếm quyết của hắn đã đạt tới tầng mười một đỉnh phong, còn có kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong hỗ trợ.
Bán Bộ Thiên Phách chưa chắc có thể địch lại hắn thì huống gì là cảnh giới Âm Dương viên mãn, đến bao nhiêu cũng không đủ để giết.
Thấy Lâm Nhất vẫn chưa đi, hắn ta không khỏi có một suy nghĩ đáng sợ, Lâm công tử định một mình giế t chết tất cả yêu thú trong núi này ư?
Chắc là không đâu...
Hắn ta lập tức giật mình trước suy nghĩ này, không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy như điên.
Điều quan trọng nhất trước mắt là triệu tập tất cả mọi người trong thôn phụ cận, thông báo họ chạy đến thành trì càng lớn càng tốt để chống lại thú triều bằng tường thành.
La Hàn vừa đi, Lâm Nhất cầm kiếm xông vào núi hoang, đối mặt trực tiếp với lũ yêu thú bạo động trong núi.
Khi bị ma khí xâm nhập, những con yêu thú bạo động kia hung hãn như ngày thường rất nhiều, nhưng chưa đạt tới Âm Dương thì
chỉ cần một nhát kiếm.
Chỉ có yêu thú cảnh giới Âm Dương mới khiến Lâm Nhất tốn một chút sức lực, sau một nhát kiếm cần thêm một nhát nữa.
Nửa canh giờ sau, cả ngọn núi hoang nồng nặc mùi máu tanh, bầu không khí trở nên ô nhiễm, mùi tanh gay mũi khiến người ta khó chịu.
Hài cốt đầy đất, cơ thể tàn phế của vô số yêu thú có ở khắp nơi.
Tất cả yêu thú trong núi hoang đều chết dưới kiếm của Lâm Nhất.
Hắn đứng trên đỉnh núi hoang, dùng mắt Chúc Long nhìn về phương xa, tầm nhìn lập tức xa hơn vô số lần.
Ầm!
Ánh nến chập chờn trong mắt Lâm Nhất, hắn nhìn thấy vô số yêu thú đang lao tới như đại dương bao la. Trên trời dưới đất, khắp nơi đều là yêu thú bạo động hoá rồ, đôi mắt đỏ ngầu chuyển sang màu đen quỷ dị.
Quá nhiều... Ít nhất cũng hơn một trăm vạn.
Lâm Nhất thu hồi mắt Chúc Long, thầm kinh hãi, đợt thú triều trước mặt hắn hoàn toàn không là gì cả.
Yêu thú ở núi hoang cùng lắm chỉ có mấy nghìn con, với lại cũng không có yêu thú cảnh giới Âm Dương viên mãn, nhưng trong bầy thú ở phía xa hơn kia lại có khá nhiều yêu thú Bán Bộ Thiên Phách.