Lâm Nhất nhảy xuống từ trên đỉnh núi, đi dọc theo đường lớn, trên đường hắn phát hiện rất nhiều thi thể không hoàn chỉnh.
Già trẻ lớn bé đều có, tình trạng tử vong cực kì thê thảm, tất cả đều là người thường không có tu vi.
Khung cảnh rất tàn khốc, Lâm Nhất lắc đầu tiếp tục bước đi, dù hắn có giết nhiều đến đâu thì cũng chỉ có thể ngăn cản yêu thú từ một hướng trong núi hoang.
Trước thú triều đáng sợ như vậy, sức mạnh của con người quá nhỏ bé.
Một lát sau Lâm Nhất đã tìm được một nhóm thôn dân bình thường tập trung trên đường lớn. Nhóm này có hơn một vạn người, ai cũng hốt hoảng bỏ chạy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Trừ La Hàn ra thì còn có một số võ giả đi theo hộ tống, thậm chí trong đó không thiếu cao thủ cảnh giới Tử Phủ.
Sau khi thấy Lâm Nhất đến, La Hàn vô cùng mừng rỡ, vội vàng đi tới chào hỏi: “Vị này là Lâm công tử, trước đó chính hắn đã giết hơn một trăm con yêu thú chỉ bằng một nhát kiếm”.
Nghe vậy, các võ giả cảnh giới Tử Phủ hộ tống đều nhìn về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất cũng đang quan sát họ, khi thấy tất cả đều là tán tu, vẻ bất ngờ chợt thoáng qua trong mắt hắn.
“Hừ, ngươi coi thường tán tu chúng ta à? Trên đường đi có không ít đệ tử tông môn chỉ lo chạy trốn kìa, còn chẳng bằng tán tu chúng ta”, nhìn thấy vẻ bất ngờ trong mắt Lâm Nhất, có tán tu bất mãn lên tiếng.
“Thật xin lỗi”.
Lâm Nhất quả thật rất kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, không phải tất cả tán tu đều là tà tu, thường thì họ sẽ không ra tay với người thường.
Về phần tông môn và con cháu thế gia, nhìn thất tú Thiên Lăng là có thể biết, họ chưa chắc có thể so sánh với những tán tu này.
“Đừng cãi nhau nữa, chúng ta chặn phía sau lại trước đã. Toà thành trì gần đây cũng không được an toàn
lắm. Đợt thú triều này đến quá đột ngột, quy mô lớn chưa từng có, có lẽ là nghìn năm khó gặp. Chúng ta phải hộ tống những người này đến thành Mộ Kiếm mới coi như là an toàn thật sự”.
Một ông lão nghiêm túc nói.
Một người khác tiếp lời: “Phải, đến thành Mộ Kiếm, những yêu nghiệt tuyệt đỉnh trên bảng Long Vân kia chắc cũng sẽ đến. Các trưởng lão Thiên Phách cấp bậc bá chủ cũng sẽ tới, dù thú triều có đáng sợ đến đâu cũng không công phá được thành Mộ Kiếm”.
Lâm Nhất ngạc nhiên, nhớ lại lời Lạc Thuỷ thượng nhân từng nói lúc trước.
Thiên Lăng sẽ có dị biến và sẽ thu hút các yêu nghiệt tuyệt đỉnh trên bảng Long Vân đến, bảo hắn đừng bỏ lỡ kỳ ngộ lần này.
Hoá ra ông ta không lừa gạt mình!
Đám người Nam Cung Vãn Ngọc, Tam Vương Thất Anh trên bảng Long Vân cũng sẽ đến sao?
Ầm ầm!
Tiếng gầm thét kinh thiên động địa của thú dữ vọng lại từ phía xa khiến suy nghĩ của Lâm Nhất trở lại hiện thực. Không cần biết những yêu nghiệt tuyệt đỉnh trên bảng Long Vân kia có tới hoặc có kỳ ngộ gì hay không.
Việc quan trọng nhất bây giờ là đưa hơn một vạn thôn dân này đến thành trì phụ cận an toàn.
Hắn không ý định giúp đỡ thiên hạ, nhưng nếu trong phạm vi đủ khả năng, Táng Hoa trong tay Lâm Nhất sẽ ra khỏi vỏ không chút do dự.
“La Hàn, ngươi mau đưa nhóm thôn dân này đến thành Mặc Thuỷ, chúng ta và Lâm công tử sẽ ở đây chặn đường”.
Một ông lão nhíu mày, nhìn La Hàn ra lệnh.
“Ta biết rồi”.