“Thắng rồi?”
Những người quan sát tình hình so đấu của nhóm bảy đều ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Kiếm ý của Lâm Nhất chỉ có người bị đường nhìn của hắn nhìn tới mới có thể cảm ứng, người ngoài không thể nhận ra, đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Tiểu hữu có phải là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, kiếm ý này có chút lề lối”.
Trọng tài của nhóm bảy cười hì hì nói, ông ta không nhìn thấy kiếm ý của Lâm Nhất đã đạt tới cảnh giới Thông Linh, có lẽ phát hiện ra kiếm ý của Lâm Nhất cực kỳ đáng sợ.
“Không phải, ta là đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các”.
Lâm Nhất nói xong, đi thẳng trở về.
“Thú vị, tân tú đợt này càng ngày càng nhiều”.
Vừa mới bắt đầu, nhóm bảy này hình như đã xuất hiện một con ngựa đen rất có tiềm lực, khiến trọng tài vô cùng mong chờ.
“Trận chiến thứ mười chín, Dương Đằng dối chiến Phong Vô Đạo!”
Trong lúc mọi người còn chìm đắm trong chiến thắng không thể tin nổi của Lâm Nhất, lời trọng tài vừa dứt, mọi người lập tức bừng tỉnh kêu lên.
“Dương Đằng? Dương Đằng của Thiên Kiếm Tông đúng không? Trong bảng Long Vân đợt trước, hắn ta là yêu nghiệt tuyệt đỉnh xếp hạng hai mươi ba, còn cao hơn Tần Dương không ít”.
“Trong nhóm bảy này, yêu nghiệt tuyệt đỉnh đúng là không ít”.
“Hình như Phong Vô Đạo không có danh tiếng gì, không biết là đệ tử của tông môn nào, chỉ sợ sẽ bại rất thê thảm”.
“Xem có thể kiên trì được năm chiêu hay không”.
Nhiệt tình của mọi người đối với yêu nghiệt tuyệt đỉnh rất cao, hiện nay những người ra trận đều cực kỳ mạnh, yếu hơn thì chỉ đối mặt thôi đã bị đánh bại, mạnh hơn chút cùng lắm cũng chỉ được năm chiêu.
Đến bây giờ, vẫn chưa có ai có thể chống đỡ năm chiêu
trước mặt yêu nghiệt tuyệt đỉnh, mọi người chỉ có thể nhìn Phong Vô Đạo bằng ánh mắt thương hại.
Hai người đáp xuống đài Thăng Long, ngoài dự liệu, khí chất Phong Vô Đạo vô cùng siêu phàm. Đối diện với đối thủ mạnh như Dương Đằng nhưng không hề hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh đáng sợ.
Quan sát trong chốc lát, Dương Đằng tùy ý cười nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ nhận thua ngay chứ. Xem ra danh tiếng của Dương mỗ so với Tam Vương Thất Anh còn thua kém nhiều lắm”.
Tam Vương Thất Anh hầu như còn chưa lên đài, đọc đến tên bọn họ thôi, đối thủ đã chủ động bỏ cuộc.
Đây là một sự tôn trọng dành cho cao thủ, vô hình trung cũng là một loại vinh quang tột đỉnh.
“Đó là đương nhiên, so với Tam Vương Thất Anh, ngươi không bằng cả cọng tóc”.
Phong Vô Đạo không đổi sắc, chỉ là sự chế giễu trong giọng nói cực kỳ chói tai.
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Dương Đằng đã thay đổi hoàn toàn. Người xem chiến thì bật cười, mùi thuốc súng ở Quần Long thịnh yến này nồng nặc, dường như tính tình ai cũng nóng nảy vô cùng.
Dương Đằng nói mình không bằng Tam Vương Thất Anh là khiêm nhường, nếu ngươi nói người ta không bằng trước mặt mọi người thì đó rõ ràng là cái tát vào mặt.
Yêu nghiệt tuyệt đỉnh, há có thể tùy tiện sỉ nhục như vậy.