*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho dù bây giờ người này nhận thua, e rằng Dương Đằng cũng sẽ không tha cho hắn ta, không chết cũng sẽ bị thương nặng, mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.
“Có lẽ ngươi nói cũng không sai, nhưng trong mắt ta, ngươi đến cả không khí cũng không bằng”.
Dương Đằng lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên sát ý, một thanh trường kiếm màu đỏ tươi xuất hiện trong tay hắn ta. Hắn ta khẽ vẫy cổ tay, mười tám kiếm khí quang ảnh ngưng đọng lập tức hiện lên treo ngược sau lưng. Trường kiếm vung ra, mười tám thanh kiếm quang ở sau lưng giống như chiếc lá bay thẳng lên trời.
Ầm!
Trong nháy mắt, kiếm thế của Dương Đằng ầm ầm tăng vọt, vô cùng vô tận, mênh mông dào dạt. Dường như cả bầu trời đều bị kiếm thế của hắn ta che phủ, mang đến cảm giác áp bách đáng sợ.
“Đại Diễn Kiếm Quyết!”.
“Tuyệt học trấn môn của Thiên Kiếm Tông, cổ vực Nam Hoa muốn tìm thấy một kiếm quyết không dễ dàng, tìm được một kiếm quyết cao thâm khó dò như thế lại càng khó”.
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao, Lâm Nhất im lặng theo dõi, Đại Diễn Kiếm Quyết quả thật lợi hại. Nghe nói là tuyệt học của Thiên Kiếm Tông kế thừa từ Kiếm Tông, phẩm cấp kiếm quyết khá cao. Tu luyện đến cảnh giới cao thâm, có thể ngưng tụ ra chín trăm chín mươi chín kiếm ảnh treo lơ lửng trên trời, tiện tay vung ra một kiếm sẽ có kiếm ảnh đầy trời, như tuyết trắng mênh mông, vô cùng vô tận.
Vù vù!
Kiếm âm vang vọng bầu trời, Dương Đằng vung ra một kiếm, mấy trăm luồng kiếm ý trùng điệp, rơi lả tả như lá bay đầy trời, ồ ạt cuốn tới.
Đòn
tấn công trong phạm vi rộng như vậy, muốn tránh sẽ vô cùng khó khăn.
Phong Vô Đạo thật sự không tránh, năm ngón tay hắn ta nắm lại thành quyền, có lôi quang cuồng bạo tuôn ra từ trong quyền mang.
Rắc!
Kiếm ảnh bay đến bị sấm sét chặn lại, không thể tiến thêm, trong ánh chớp bùng nổ bị đánh nát toàn bộ.
Vô số kiếm ảnh vỡ nát, giống như lá bay theo gió. Mái tóc dài của Phong Vô Đạo tung bay theo gió trong vô số phiến lá nát vụn, chậm rãi đi tới, giống như ánh nắng trời thu, vô cùng chói mắt.
“Ý chí Lôi Đình?”
Dương Đằng kinh ngạc, đây lại là một kẻ đáng sợ đã lĩnh ngộ được ý chí võ đạo, hơn nữa cảnh giới ý chí còn rất cao.
Trong các võ giả đang theo dõi trận đấu tràn đầy vẻ kinh ngạc, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng kỳ lạ, cực kỳ ngạc nhiên. Phong Vô Đạo này không đơn giản, cách điều khiển ý chí Lôi Đình của hắn ta cực kỳ cao thâm, sức mạnh đánh ra không hề dư thừa.
Chỉ đánh nát kiếm mang rơi xuống, đài Thăng Long toàn là kiếm ảnh vỡ nát, không hề có bất cứ lôi mang nào lóe lên.
Có chút đáng sợ…
Lâm Nhất tỏ ra hơi kinh ngạc, thủ đoạn thế này không liên quan đến trình độ cao thấp của cảnh giới ý chí. Giống như kiếm ý của Lâm Nhất, dù là kiếm ý ở cùng cảnh giới, hắn cũng nắm chắc có thể thắng đối thủ hoàn toàn.