“Dựa theo quy tắc, tổ 7 sẽ đấu với tổ 4”, Lâm Nhất thầm tính toán.
Trong tổ 7, ngoại trừ hắn còn có hai người thắng mười trận liên tiếp, một là Phong Vô Đạo, người này lĩnh ngộ ý chí Lôi Đình, có sự chấp nhất đối với Lôi Đình, có thể sánh với kiếm đạo của hắn.
Người toàn thắng còn lại là Nhan Tử Thanh, xếp hạng thứ 14 trên bảng Long Vân. Người này rất ít xuất hiện, phần lớn đối thủ của hắn ta đều chủ động nhận thua, khó có thể đoán được thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào. Cao thủ còn lại chính là Dương Đằng, cũng là một yêu nghiệt tuyệt đỉnh, xếp hạng 23 trên bảng Long Vân. Người này chỉ bại 1 trận trong tay Phong Vô Đạo, thực lực mạnh mẽ, không thể xem thường.
Còn về tổ 4 thì… có hơi đáng sợ.
Có đến bốn người thắng liên tiếp, bao gồm Phương Hàn Lạc càng đánh càng mạnh, Bạch Lăng – tân tú của Thanh Mộc Các, Diệp Thanh Phong – đệ tử cốt cán của Tử Nguyệt Động Thiên, những người này đều là những nhân tài mới nổi khá chói mắt.
Trong vòng tích điểm, duệ khí của mỗi một người trong bọn họ đều không chênh lệch quá nhiều so với Lâm Nhất.
Nhưng kẻ khủng bố thật sự trong tổ 4 chính là đại sư huynh Tuyệt Trần của Thanh Mộc Các, một trong Thất Anh của cổ vực Nam Hoa, đứng hàng tứ 8 trên bảng Long Vân.
Nếu phải đối đầu với hắn ta thì xem như xúi quẩy, vì cơ bản không có phần thắng.
Có lẽ Thánh Minh đã dự đoán được tình huống như vậy, cho nên mới đặt ra quy tắc thua 3 trận mới bị đào thải, nếu chỉ 1 trận xem như bại, lỡ như đụng phải Tam Vương Thất Anh thì quả thật rất đáng tiếc.
Chiến trong tổ và chiến với tổ khác có sự khác biệt, ngoại trừ đối thủ tổ 7, Lâm Nhất cũng có khả năng đụng độ với cao thủ ở tổ 4.
Chỉ cần sơ sảy một chút sẽ đối mặt với cục diện cực kỳ hung hiểm.
“Vòng đấu loại, trận thứ nhất, Dương Đằng đối chiến cùng Diệp Thanh Phong!”
Trận chiến giữa tổ 7 và tổ 4 chính thức bắt đầu, hai bên đều có lai lịch
lớn, vừa mở màn đã sặc mùi thuốc súng.
Trong vòng tích điểm, Dương Đằng chỉ thua 1 trận, còn Diệp Thanh Phong thì thắng liên tiếp 10 trận, lại mang danh là người của Tử Nguyệt Động Thiên nên khí thế rất hung hãn.
Dương Đằng nghiêm mặt, không dám có chút chủ quan.
Bốn năm trước đối phương vẫn là hạng vô danh tiểu tốt, bốn năm sau lại quật khởi, thắng liên tiếp 10 trận, duệ khí còn sắc bén hơn so với hắn ta.
“Diệp Thanh Phong của Tử Nguyệt Động Thiên, xin được chỉ giáo!”
Diệp Thanh Phong ra tay trước, vừa dứt lời, một vầng trăng tím đã bao phủ khắp đài chiến. Dường như hắn ta di chuyển tức thời, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Dương Đằng, vung tay phải lên, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa cong lại thành trảo, chộp thẳng vào mặt Dương Đằng.
Ánh mắt Dương Đằng lóe lên tia khác thường, lập tức, thi triển Đại Diễn Kiếm Quyết, đồng thời rút kiếm ra.
Keng! Keng! Keng!
Kiếm quang và trảo 3 ngón cực kỳ quái đản liên tục giao thủ, vậy mà lại phát ra âm thanh kim loại va chạm. Trảo của Diệp Thanh Phong cứng như sắc thép, đầu ngón tay sắc bén, tia sáng lạnh lóe lên.
Là người sáng suốt sẽ nhanh chóng nhận ra hắn ta đang sử dụng một môn võ kỹ của Tử Nguyệt Động Thiên – Tam Tuyệt Trảo. Đầu ngón tay hóa thành lợi khí sắc bén, chỉ với hai móng đã có thể dễ dàng xé đối thủ thành 2 nửa. Trong Tử Nguyệt Động Thiên, đây là một môn võ kỹ rất khó tu luyện, vô cùng đáng sợ và tàn độc.
Đến vòng đấu loại, đám… nhân tài kiệt xuất tinh anh này không dám tiếp tục giấu tài.
Quy định thua 3 trận sẽ bị đào thải, thế nên mọi người đều không muốn thua trên 1 trận, vì chẳng ai biết mình có xui xẻo đối đầu với Tam Vương Thất Anh hay không. Cho nên thua 1 trận ắt sẽ bị buộc rơi vào tuyệt cảnh.