Trên đài Thăng Long, móng tay và mũi kiếm giao nhau, tia lửa bắn tung tóe, hào quang sáng chói, cùng những tiếng rít gào khủng khiếp liên tục vang lên.
“Tam Chỉ Tuyệt Tâm!”, Diệp Thanh Phong chợt quát to một tiếng, giữa không trung, thân thể hắn ta cuộn tròn… dưới vầng trăng tím bao phủ, thoạt nhìn, hắn ta trông như một con mèo rừng âm u, xinh xắn và linh động, nhưng hai móng lại không ngừng vung vẩy với tốc độ quái dị… vô số trảo nhận hệt như những cú tát nặng nề từ mãnh hổ.
Mỗi một kích đều hung hăng nhắm vào ngực đối thủ, chiêu chiêu trí mạng, một khi để lộ sơ hở, trái tim sẽ lập tức bị móc ra.
Kiếm ảnh sau lưng Dương Đằng lẳng lặng tản ra, sắc mặt hắn ta có vẻ hơi cố sức, trong lúc kiếm quang vung vẩy, hắn ta liên tục lui về sau.
Cạch! Cạch!
Trên đài Thăng Long, trảo nhận liên tục bị kiếm quang đánh nát, như ánh trăng bừng sáng, lại như pháo hoa nổ tung trên nền trời. Ánh sáng rực rỡ, kiếm quang hoa lệ, khiến đài Thăng Long đẹp lộng lẫy như một giấc mộng.
Nhưng đối với Dương Đằng, hiển nhiên, đây không phải một giấc mộng đẹp.
Hắn ta vẫn không ngừng lui về sau, cực lực tránh đi chỗ hiểm, trên người lúc này đã xuất hiện nhiều vết thương dữ tợn.
“Lâm Nhất, ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”
Đúng lúc này, trong tổ 4, Bạch Lăng của Thanh Mộc Các đột nhiên mở miệng hỏi Lâm Nhất.
Đến vòng đấu loại, tuyển thủ của 2 tổ đối chiến cùng tề tụ một chỗ, Bạch Lăng vừa lên tiếng hỏi đã hấp dẫn sự chú ý, có rất nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Nhất.
Ví dụ như Phong Vô Đạo, Phương Hàn Lạc, thậm chí là Nhan Tử Thanh và Tuyệt Trần trong Thất Anh đều tỏ vẻ hứng thú nhìn hắn.
Đám thiên tài này tranh đấu mỗi phút mỗi giây, Bạch Lăng làm vậy là muốn khảo nghiệm mắt nhìn của Lâm Nhất, và đó cũng là một loại khiêu khích. Mọi người đều rất hiếu kỳ, không biết Lâm Nhất sẽ trả lời thế nào.
Lâm Nhất thờ ơ nhìn, rồi bình tĩnh đáp: “Ngươi nói trước đi”.
Bạch Lăng cười lạnh, trầm giọng nói: “Sau ba chiêu, Diệp Thanh Phong sẽ rơi vào bị động, chắc chắn thua”.
Nói xong, hắn ta nhìn Lâm Nhất với ánh mắt khiêu khích và đầy châm chọc, mỉa
mai Lâm Nhất không dám đưa ra phán đoán trước.
Suy luận của Bạch Lăng có chút mới lạ, dù sao thì trên trận, Dương Đằng hoàn toàn ở vào thế bị động, hắn ta chống đỡ có vẻ như cố hết sức.
Tuy nhiên, hầu hết nhân tài kiệt xuất ở đây đều âm thầm gật đầu, cho rằng Bạch Lăng nói có lý. Thoạt nhìn thì Dương Đằng rất gian nan, nhưng thực chất kết cấu không loạn, kiếm thế cũng đang liên tục tích súc.
Chỉ cần cố gắng chống đỡ thêm 3 chiêu nữa, hắn ta sẽ phản công mạnh mẽ, thậm chí kiếm thế hùng hậu có khả năng đánh bại Diệp Thanh Phong chỉ trong khoảnh khắc.
“Trong vòng 2 chiêu, Dương Đằng tất bại!”, Lâm Nhất thờ ơ nói.
“Công tử Táng Hoa cũng chỉ đến thế, xem ra, tầm mắt của ngươi có hơi kém!”
Bạch Lăng cười mà như không cười, duỗi ngón trỏ ra, lắc lắc, tỏ vẻ khinh thường.
Có rất nhiều người nhìn Lâm Nhất với ánh mắt hoài nghi, rồi âm thầm lắc đầu. Phán đoán của hắn thật sự khó mà tưởng tượng nổi, sai một cách… không hợp thói thường.
Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, thế cục trên đài Thăng Long đã thay đổi trong chớp mắt.
Hầu hết mọi người đều cho rằng kiếm thế của Dương Đằng không hề bị loạn, hắn ta cũng không bị thương ở chỗ hiểm. Đối với một yêu nghiệt đẳng cấp như Dương Đằng thì một chút thương thế đó sẽ không làm ảnh hưởng đến toàn cục.
Chỉ cần hắn ta có thể sống qua được 2 chiêu, Đại Diễn Kiếm Quyết tích súc được khí thế vô biên, ắt sẽ triển khai đòn phản công như sấm chớp.
Có câu: Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.
Diệp Thanh Phong không thể bảo trì khí thế sắc bén và ác liệt này đến cùng, nếu làm vậy, sẽ nhanh chóng tiêu hao toàn bộ chân nguyên.