Tất cả khán giả đều ngạc nhiên, đôi khi không nói gì còn có ích hơn nói.
Nhát kiếm này của Lâm Nhất quá tuyệt vời, tốc độ nhanh hơn rất nhiều người nghĩ, cho đến khi bội kiếm của Bạch Lăng rơi xuống đất.
Mọi người mới như tỉnh dậy từ cơn mơ, Bạch Lăng, tân tú của Thanh Mộc Các đã thua.
Hơn nữa còn thua rất thê thảm, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, mọi người cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu hắn ta còn tỉnh thì có lẽ sẽ rất khó chịu và uất ức. Chiêu kiếm tên là Sất Trá Phong Vân kinh khủng kia chưa kịp thành hình đã bị Lâm Nhất đánh bại nhanh như chớp.
Đừng nói đến cơ hội thi triển, ngay cả Lâm Nhất ra tay thế nào cũng không thấy rõ, thua một cách uất ức thế mà.
Còn không biết hắn ta sẽ phải chịu cú sốc như thế nào. Sau khi đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, mọi người đều cảm thấy khó chịu thay Bạch Lăng.
Vèo!
Một bóng dáng mơ hồ chợt loé rồi biến mất, sau đó xuất hiện bên cạnh Bạch Lăng. Người nọ kiểm tra thương tích trên người Bạch Lăng rồi thở phào nhẹ nhõm, nhờ Lâm Nhất nương tay nên Bạch Lăng chưa đến mức bị thương nặng hoặc tàn phế.
Tuyệt Trần giơ tay lên, bội kiếm của Bạch Lăng trên đài Thăng Long bay vút vào tay hắn ta.
Răng rắc!
Tuyệt Trần vừa mới nắm chặt chuôi kiếm thì thân kiếm đã vỡ vụn, hắn ta khẽ biến sắc, tức khắc nhìn về phía Lâm Nhất: “Thanh kiếm trong tay ngươi tên là gì?”
“Táng Hoa”.
Lâm Nhất cất kiếm vào vỏ, trả lời đúng sự thật.
Ta là người táng hoa, Táng Hoa cũng táng người.
“Tên rất hay”.
Tuyệt Trần khen một câu, ngẩng đầu lên bảo: “Cảm ơn”.
Cảm ơn cái gì thì không nói cụ thể.
Nhưng có thể đoán được đại khái, có lẽ là cảm ơn Lâm Nhất đã nương tay
giữ một mạng cho Bạch Lăng.
Hình ảnh hắn giết Tần Dương bằng một kiếm, đầu đối phương lìa khỏi thân trước đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều người. Ai cũng đều biết Lâm Nhất không phải hạng người lương thiện, một khi giết người sẽ không nương tay.
Hắn không hề kiêng dè lai lịch của đối phương, đệ tử của chín đại bá chủ cũng giết không tha.
Tính ra Bạch Lăng cũng từng khiêu khích Lâm Nhất, hắn ta có thể còn sống đủ để chứng minh đối phương không phải là người thích giết chóc.
Với tư cách là một trong Nam Hoa Thất Anh, Tuyệt Trần cũng rất phong độ, sau khi cảm ơn liền nhanh chóng rời đi. Hắn ta còn phải trị thương cho Bạch Lăng, người sư đệ này của hắn ta đủ tư cách lọt vào vòng xếp hạng, ít nhiều gì cũng phải ghi được tên lên bảng.
Cứ thế mà về thì quá đáng tiếc.
“Hoá ra thanh kiếm trong tay hắn tên là Táng Hoa, thảo nào lúc trước có người gọi hắn là công tử Táng Hoa. Cùng thắng mười trận liên tiếp nhưng chênh lệch giữa Bạch Lăng và công tử Táng Hoa lại lớn đến mức đáng sợ”.
Sau khi hoàn hồn lại, có khán giả không nhịn được cảm thán.
“Nhát kiếm đó quá nhanh, có thể đoán được kiếm ý của hắn rất khủng khiếp, ai có thể ngờ được lại khủng khiếp đến mức này?”